Chương trước
Chương sau
"Tỉnh rồi!"- giọng cô gái hét lên.
Thẩm Nhược Giai từ từ mở mắt ra trước mắt cô là một màu trắng xoá mọi thứ đều chứ xác định được. Cô đưa tay sờ bụng mình phẳng phiu.
Trong đầu cô hiện lên một màu đỏ, đôi mắt cô mở to tất cả trống không, con, con của cô.
"Con"- Thẩm Nhược Giai hét lên cả người cô bật dậy lao ra ngoài.
Thẩm Nhược Giai giống như bùm nổ sức mạnh lúc này cô không nghe thấy gì, không còn để ý đến gì nữa, cả người lao ra ngoài. Cho dù Âu Dương Thiên cùng mấy bác sĩ nam cũng không thể nào kéo cô lại được.
"Giai Giai"-Âu Dương Thiên hét lớn gọi tên cô vô ích.
"Con của tôi. Con của tôi." Thẩm Nhược Giai đẩy anh ra. Cô phải đi tìm con của cô, đứa bé đâu rồi. Rõ ràng vẫn trong bụng cô sao lại biến mất rồi. Đêm qua cô còn cảm nhận cái đạp mạnh mẽ của nó sao giờ lại không thấy gì.
Thẩm Nhược Giai gần như hoá điên vùng vẫy không ai giữ nổi cô. Lưu Tuyết Hoa chạy vào ôm lấy cô bỗng nhiên Thẩm Nhược Giai trở lên yên tĩnh, cô đưa hai tay ôm lấy bà.
"Con của con, con... con của con đâu mất rồi. Nó còn nhỏ lắm nó không thể xa con được."-Bác sĩ nhân lúc cô bình tĩnh lại tiêm mũi an thần cho cô rìm vào giấc ngủ trong mơ hồ.
Cơ thể cô mất dần trọng lực từ từ ngã xuống đất, bà vẫn ôm cô thật chặt trong lòng mình. Từ từ mở miệng hát hát ru nhẹ nhàng.
Bà hiểu cảm giác này, đau đến thấu tim, đau đến vỡ vụng cả thân xác. Năm đó bà cũng từng bị sảy thai cảm giác khi tỉnh dậy lúc đó, đáng sợ hơn vòng một quỷ môn quan. Cảm giác trống rỗng tuyệt vọng trong bóng tối mịt mù nhân gian.
Cô được bế lên giường bệnh bà vẫn ở bên cạnh cô gạt nhẹ đi cọng tóc trên khuôn mặt cô. Trái tim bà nhói đau.
"Đã tìm ra chưa."- Lưu Tuyết Hoa kéo chăn cẩn thận đắp lên người cô. Nhất định bà sẽ không tha thứ cho ai gây ra chuyện này.
"Vẫn chưa có tung tích gì."- Âu Dương Hàn bước đến cạnh bà, ông biết trong lòng bà nhớ đến đứa bé năm xưa.
Lần thứ hai cô tỉnh lại không hề gây ra sự nháo trộn nào cả, chỉ nằm im nhìn trần nhà, nước mắt không ngừng chảy. Cô không nhớ gì cả đêm đó cô đi ngủ lúc tỉnh dậy đã nằm đây, đứa bé đã biến mất cô hoài nghi bản thân có thực sự mang thai không? Có lẽ trải qua đau thương cô chọn lựa xoá ký ức đêm hôm đó.
Âu Dượng Thiên ôm lấy cô vào lòng, cô dựa vào ngực anh nhắm mặt lại.
" Một chút chỉ một chút nữa thôi"- Giọng cô nghẹn ngào trong lòng anh.
"Trước ngày hôm đó, em luôn thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới này. Em có bố có mẹ có đứa em sắp chào đời. Mỗi tối em đều áp tai vào bụng mẹ lắng nghe từng cái đạp của nó. Cho đến ngày hôm đó , bố mẹ cãi nhau to. Bà nắm tay em bước ra khỏi nhà, bố em vẫn đứng im trong căn phòng. Em quay lại gọi ông nhưng ông lại không có phản ứng gì, trời đổ cơn mưa từng hạt mưa rơi xuống như đâm vào da thịt em. Mẹ buông tay em ra, em thấy bà...bà nằm trên đất nước mưa cuốn theo máu đỏ xuống cống. Bà không cần em nữa. Em đã từng rất hận bà, sao lại bỏ rơi em? Sao lại để mình em trên thế giới này? Sao không mang em theo với? Có phải bây giờ đứa bé cũng hận em không? Có phải đứa bé đang trách em? Em đã bỏ rơi nó? Nhất định là vậy. Em không thể bỏ mặc con một mình. Nó sẽ rất sợ em phải đến với nó."- Càng nói càng xúc động cả người cô đều rung lên.
"Không đâu. Không phải vậy đâu. Bà không bỏ mặc em, bà muốn cho em một cơ hội khác. Không phải lỗi của em, không phải."-Âu Dương Thiên ôm chặt lấy cô. Cho dù trong lòng anh giờ là gì? Thương hại hay trách nghiệm anh biết mình không thể buông tay.
*********3 tháng sau*********
-"Dì ơi, dì tha cho con. Con không dám nữa đâu."-Lâm Ánh Yên quỳ trước mặt Lưu Tuyết Hoa. Trên mình đầy thương tích quần áo bị xé rách thảm hại.
Ba tháng trước tiểu thư Lâm gia mất tích giới truyền thông đưa tin tìm người, cảnh sát vào cuộc truy tìm khắp thành phố vẫn không thể tài nào tìm ra. Lưu Tuyết Hoa năm đó vốn bị sảy thai con gái trong lòng bà luôn coi Lâm Ánh Yên là con mình mà yêu thương, đến mẹ cô ta cũng không yêu cô ta bằng bà. Thật không ngờ bà lại nuôi phải một con chó phản chủ quay lại cắn mình.
"Mang cô ta đi đi."-Lưu Tuyết Hoa hạ lệnh hai người con trai mặc bộ âu đen lôi cô ta rời đi với hét thảm thiết vang vọng không trung rồi tan biến.
"Chuyện tôi bảo cậu đã làm đến đâu rồi?"
"Phu nhân, chúng tôi vẫn chưa thâu tóm được chứng khoáng Lâm gia. Tên Lâm Thành đó thực sự không phải loại vừa."
Lưu Tuyết Hoa gật đầu đúng là Lâm Thành rất khó nhai. Hắn ta so con bà sợ rằng chỉ có hơn không có kém, hắn ta xem ra sau này cũng là vật cản chân con trai bà.
"Cứ tiếp tục làm theo kế hoạch đi." - Lưu Tuyết Hoa đứng dậy phủi lớp bụi bận trên váy rời đi. Khi bước ra khỏi cánh cửa sắt khuôn mặt bà trở lên ôn hoà, đoan trang của một vị phu nhân quý tộc bình thường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.