"Chúng ta về nhà được không?"- Âu Dương Thiên vô về cô.
Thẩm Nhược Giai nín khóc gật đầu nhẹ. Âu Dương Thiên định bế cô về thấy lưng mình đau nhói.
"Sao vậy?"
" Không sao."
Thẩm Nhược Giai đưa tay sờ lưng anh thấy ướt thu tay về toàn là máu bên dưới chỗ anh đứng cũng có máu. Thẩm Nhược Giai vừa nín khóc lại bật khóc.
"Đừng khóc đừng khóc." Âu Dương Thiên bất lực nhìn cô mếu máo. Từ khi gặp cô anh cảm thấy giới hạn bản thân ngày đạt đỉnh điểm, số lần bất lực ngày càng nhiều.
"Chúng ta về nhà được không?"
"Không về... đến bệnh viện."
"Được, được đến bệnh viên." - Âu Dương Thiên không bế được cô. Dẫn cô đi về khu nhà ra đến đường lớn bắt xe chạy đến bệnh viện.
Đến nơi anh liền mang cô đến khoa sản kiểm tra một lượt mới đi đến phòng khám để băng bó vết thương. Cô thì không sao nhưng vết thương anh rất nặng phải ở lại bệnh viện truyền thuốc. Bác sĩ chuẩn bị cho anh một phòng bệnh vip, giường bệnh phòng này to hơn bình thường. Thẩm Nhược Giai khóc một trận long trời nở đất mệt mỏi liền trèo lên giường chui vào lòng anh ngủ một giấc .Cũng may cô nhóc ngốc nghếch vô tư này không nhớ lâu dễ lừa. Xem ra thái độ bố mẹ anh không muốn cô làm vợ anh rồi, cũng không sao không thể làm vợ thì có thể làm tình nhân giống như họ bây giờ không cần pháp luật công nhận ngày ngày vẫn có thể bên cạnh nhau, chăm sóc mẹ con cô bình yên đi qua tháng ngày.
Âu Dương Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-hoa-tinh-nhan/1144717/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.