Vốn muốn đợi cô sinh đứa bé xong để gạo nấu thành cơm rồi bày lên tiệc ép bố mẹ mình ăn của Âu Dương Thiên lại không thành. Ngoài đường thì thôi trong nhà người có tiếng nói nhất vẫn là mẹ anh. Lưu Tuyết Hoa một mực gắn ghép anh với Lâm Ánh Yên, bố anh bất lực chuyện con cái trước giờ ông chưa làm trái ý bà. Âu Dương về nhà mười lần thì đến chín lần gặp Lâm Ánh Yên trong nhà anh, xem ra chỉ thiếu một bước chuyển vào ở luôn.
Cuối tuần Âu Dương Thiên tha lôi hai mẹ con Thẩm Nhược Giai lười biếng ở trên giường trở về nhà. Bao năm nay ông bà vẫn luôn mong cháu giờ mang cháu về cho ông bà nhất định sẽ được bình yên. Âu Dương Thiên quay sang nhìn Thẩm Nhược Giai vẫn ngủ ngon lành bên cạnh ghế lái, có cô gái nào ra mắt nhà chồng lại vô tư như cô không vậy?
Đi nửa đường Thẩm Nhược Giai mơ màng tỉnh dậy.
"Chúng ta đi đâu vậy?"- Thẩm Nhược Giai vươn vai nhẹ cái dụi mắt nhìn phía trước.
"Về nhà ông nội."
"Ờ."- Thẩm Nhược Giai vẫn đang mơ màng bỗng nhiên giật mình.
"Cái gì? Về nhà ông nội làm gì?"- Không phải ông nội đã mất hai năm trước rồi sao.
"Hiện tại bố mẹ tôi đang ở đó."
"Ờ"
"Hả, anh nói cái gì cơ?"
"Tôi nói bố me tôi hiện đang sống ở nhà ông nội."
"Vậy chúng ta tới đó làm gì?"
"Đưa em và con về ra mắt."
"Không được."- Thẩm Nhược Giai hét. Sao anh không nói cô biết trước, bỗng nhiên đưa cô về gặp bố mẹ anh làm gì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-hoa-tinh-nhan/1144715/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.