Dì Chu ôm lấy cô đã nhìn thấy Âu Dương Thiên đứng ngoài cửa phòng. Chuyện hai người chỉ có thể để hai người tự giải quyết người già như bà không lên nhiều chuyện.
"Tiểu Thư, tôi về phòng trước. Cô nghỉ ngơi sớm đừng nghĩ ngợi nhiều quá không tốt."- Dì Chu vô vai cô rời đi.
Khi đi qua anh bà lại coi như không biết gì cứ thế mà về phòng mình. Âu Dương Thiên đẩy cửa bước vào Thẩm Nhược Giai lau nước mắt. Anh tới gần cô ngồi cạnh cô kéo cô ngồi lên đùi mình.
"Anh làm gì vậy?"- Thẩm Nhược Giai hoảng hốt kêu lên.
"Thẩm Nhược Giai, giờ tôi hỏi em có muốn làm mẹ con tôi không?"
"Anh nói linh tinh gì vậy?"
"Tôi nói nghiêm túc đó. Em có muốn lấy tôi không?"
Thẩm Nhược Giai nhìn anh rồi cúi đầu.
"Không được đâu."
"Tại sao lại không được."
"Bố mẹ anh sẽ không chấp nhận tôi."
"Đừng nghĩ đến họ chỉ cần nghĩ đứa bé trong bụng em thôi. Nghĩ bản thân em thôi."
"Có thể sao?"- Cô có thể vì bản thân mình mà suy nghĩ sao.
"Có thể."
"Nhược Giai, tôi hôn em được không?"- Thẩm Nhược Giai thẹn thùng cúi đầu gật nhẹ.
Anh nâng mặt cô lên hai mắt nhắm chặt cố nhín thở. Nhìn cô sắp với bản thân ngột chết anh lại không nhịn nổi cười, đúng là ngốc chết đi được.
"Ngốc, ai bảo em nín thở"-Mặt cô ửng hồng xấu hổ.
Anh vòng tay ôm eo cô, bốn mắt nhìn nhau. Từ từ từ anh tiến tới chạm vào cánh môi cô mềm mại. Lần này cô không muốn tát anh nữa hai tay chống ngực anh buông lỏng. Âu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-hoa-tinh-nhan/1144713/chuong-20.html