Cảnh Nhất Phi cũng nhân ra người này, đây chẳng phải là người đàn ông lần trước anh gặp ở công ty đây sao. Tại sao giờ hắn ta lại thành cái dạng này rồi? Anh làm như không có việc gì vẫn gắp thức ăn cho Lâm Tuyết Y.
Hoắc Tư Hào tâm đã muốn nhảy ra ngoài, có lẽ cần phải giả vờ thống khổ hơn nữa thì cô mới để ý. Hừ, thoải mái với người khác ăn cơm nhỉ? Còn phải hỏi xem hắn có đồng ý không đã chứ?
Lâm Tuyết Y thấy người kia mềm nhũn, gục đầu vào người phục vụ. Đáng thương cho hắn là người phục vụ này quá lùn hắn chỉ mới gục đầu thôi mà làm cho phục vụ đã thở không ra hơi rồi. Hoắc Tư Hào cũng cảm thấy tình cảnh này không thể duy trì lâu được, trong lòng thầm chán chường, sao hắn không tìm người nào to khỏe một chút nhỉ. Hắn thầm cầu nguyện người kia đừng để hắn ngã xuống đất đã phúc lắm rồi.
Cố kìm lòng, Lâm Tuyết Y quyết định không để ý nữa tiếp tục ăn. Nhưng cọng rau kia, cô gắp mấy lần đều không được. Cô không động đến nữa.
“Tuyết Y mau đến dìu anh đi” trong lòng hắn thầm cầu khẩn. Mới trải qua mấy phút mà Hoắc Tư Hào cảm thấy dài như cả thế kỉ vậy.
Cô không hề có hành động gì cả. Người ta không có hành động gì, bọn hắn cũng không thể cứ mãi đứng đó được, Hoắc Tư Hào ngầm đá chân người phục vụ, phục vụ đành cắn răng dìu hắn ra ngoài.
“Bây giờ làm gì nữa đây?” Đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-cua-tong-tai-lanh-lung/2834562/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.