Đèn đỏ dừng xe. Hoắc Tư Hào vừa lái xe vừa nói chuyện điện thoại.
Không quen biết? Thật hay cho câu không quen biết. Cô muốn đem quá khứ quên sạch sao? Từ sau lần hắn và cô từ biệt, hắn vẫn luôn muốn tìm cô để nói chuyện thẳng thắn, về phần nói chuyện gì thì thật ra hắn cũng không rõ. Nhưng hắn chỉ biết, hắn không muốn cô lại trốn tránh hắn hoặc coi thường hắn như vậy. Cho nên sau khi gặp lại cô hắn sẽ không dễ dàng để cô thoát.
Nghe được tiếng nói trào phúng của đối phương, hắn khắc chế tức giận, cố gắng giữ giọng nói bình thường: “Tuyết Y, anh quan tâm em là thật, em đừng cự tuyệt được không?”
“Quan tâm tôi? Anh lấy quyền gì mà quan tâm tôi? Cho tôi tiền, cho tôi nhà hay là cho tôi công ty của anh?” Cô không tin các mưu mô của hắn. Cô đã đáp ứng sẽ làm cho hắn và hăn cũng đã đáp ứng điều kiện của cô rồi. Vậy mà mới qua một đêm mà hắn đã quên hết rồi sao?
“Chỉ cần em muốn thì tôi đều có thể cho em.” Hắn không nghĩ ngợi mà đáp. Ngay cả chính hắn cũng không phát hiện cư nhiên có thể đáp ứng nhanh chóng như vậy, mà những thứ kia cũng có phần của cô, bất quá do cô không lấy thôi.
“Tôi không có phúc hưởng thụ những thứ đó thưa Hoắc tổng. Được rồi vậy anh gọi điện cho tôi rốt cuộc có chuyện gì? Tôi còn phải đi làm.” Cô không rảnh phân tích những lời hăn nói.
“Có người quan tâm không tốt hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-cua-tong-tai-lanh-lung/2834538/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.