“Tuyết Y, bây giờ em định như thế nào?” Vân Dương quan tâm hỏi Tuyết Y, nhưng trong đó rõ ràng có chút chờ đợi.
Từ khi học đại học anh đã yêu cô nhưng sau đó anh đi nước ngoài nên bọn họ mất liên lạc. Nhưng mấy năm nay trong lòng anh chưa từng quên cô. Đến khi Tuyết Y ly hôn anh mới biết cô đã kết hôn được 2 năm.
Nếu trước đây anh biết mọi chuyện sẽ như vậy thì sẽ không quyết định đi nước ngoài. Bây giờ cô đã tự do, hy vọng anh vẫn còn cơ hội.
Tuy rằng đây là do anh. Nhưng phần tình cảm này nếu chưa có được kết quả cuối cùng thì anh cũng sẽ không buông tay.
“Còn như thế nào được nữa, cứ như hiện tại là được rồi.” Tuyết Y đáp.
“Nhưng em không nên cứ một mình mãi được, nên tìm một người có thể chăm sóc cho mình đi chứ?” Vân Dương nhìn khuôn mặt mệt mỏi của cô, có chút đau lòng nói.
“Em như vẫn ổn mà” Tầm mắt Tuyết Y nhìn ra xa xăm, chậm rãi nói.
“Sau khi ly hôn, em mới hiểu kết hôn 2 năm đã làm cho em tự đánh mất chính mình. Còn thiếu chút nữa đánh mất cả mục tiêu cuộc sống của mình. Ban đầu nghĩ rằng chỉ cần thật lòng yêu một người là sẽ có được cuộc sống mà mình mong ước bao gồm cả tình cảm. Nhưng em đã sai rồi. Cho nên cuộc sống như bây giờ hợp với em hơn.” Tuyết Y tiếp tục thản nhiên nói.
Liễu Vân Dương nhìn vẻ cô đơn trên mặt cô, biết răng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-cua-tong-tai-lanh-lung/2834501/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.