Trong lòng Lâm Tuyết Y có sự dao động. Đối với người đàn ông trước mắt này cô không thể hiểu nổi nữa rồi, cô không hiểu nổi hắn muốn gì nữa?
“Vậy rốt cuộc anh muốn tôi nói gì?” Lâm Tuyết Y nhìn thẳng hắn nói.
“Người đàn ông kia là ai?” Hắn nhắc lại.
Nếu hôm nay không nói ra người kia là ai chắc hắn không định bỏ qua cho cô đâu.
Lâm Tuyết Y trầm mặc một lát, cao giọng nói: “Là bạn học cũ của tôi mà thôi. Tôi giúp anh ta chút chuyện nên anh ta đưa tôi về.”
“Chỉ đơn giản như vậy?” Hoắc Tư Hào không tin, bình tĩnh hỏi lại cô.
“Chỉ như vậy thôi. Anh nghĩ tôi giống anh sao?” Lâm Tuyết Y trong lòng thầm mắng, cao giọng hỏi lại.
“Cô không cần trước mặt tôi mà lấp liếm, nếu như tôi điều tra được cô và hắn có gian tình tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô đâu.” Hoắc Tư Hào hung tợn nói với cô.
“Tôi muốn nghỉ ngơi, anh có thể đi được rồi chứ?” Lâm Tuyết Y thật sự cảm thấy mệt mỏi, cô hiện tại chỉ muốn được ngủ thôi.
Hoắc Tư Hào vẫn tức giận bước ra ngoài.
Hôm nay bọn họ lại không chạy qua đây đòi chiếm phòng ngủ. Vừa xong cô nhìn thấy hình bóng Tần Ngữ Tâm.
Chẳng nhẽ còn có 2 ngày mà cũng không chờ được sao? Vẫn muốn tìm kế để đuổi cô đi nhanh hơn sao?
Làm sao mà mình lại trở thành kẻ chướng mắt như vậy sao? Lâm Tuyết Y chua xót nghĩ.
Cô đi đến cửa muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-cua-tong-tai-lanh-lung/2834473/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.