“Tuyết Y, là cậu à? Mau vào đi. Làm bà chủ nhà giàu nên không đến thăm bọn tôi nữa đúng không?” A Xảo ra mở cửa, thấy Tuyết Y thì cao hứng ôm cổ cô, kéo cô vào phòng.
“Cậu vẫn như một bà lão ấy. Tính cách chẳng thay đổi chút nào.” Lâm Tuyết Y oán trách nói.
“Làm sao? Hoắc phu nhân, người hạnh phúc chứ?” A Xảo hâm mộ nói. Hoắc Tư Hào là người giàu có lại đối tốt với Lâm Tuyết Y, mấy người bọn cô ai lại không đỏ mắt ghen tị cơ chứ.
“A Xảo, cậu giúp mình tìm một căn phòng nhỏ được không? Có thể mình phải chuyển ra ngoài sống.” Lâm Tuyết Y không để ý đến A Xảo mà nói luôn mục đích mình đến đây.
“Cái gì? Cậu muốn chuyển ra ngoài? Vì sao?” Cằm A Xảo như muốn rơi xuống, miệng há thật lâu không khép lại được. Tuyết Y không phải có vấn đề chứ? Biệt thự to như vậy không ở lại muốn chuyển ra ngoài sao?
“Cậu đừng hỏi lý do, chỉ cần tìm nhanh hộ tớ một chút, tớ sắp chuyển ra rồi.” Lâm Tuyết Y thản nhiên nói.
“Tuyết Y, nói cho tớ biết có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” A Xảo nhìn mặt Tuyết Y không thấy chút nào là nói đùa, có chút lo lắng hỏi. Nhưng Lâm Tuyêt Y không nói thêm gì nữa, cô đành tự mình tiêu hóa chuyện này.
A Xảo đành phải đáp ứng: “Được rồi. Nhưng sau khi tìm được phòng thì cậu nhất định phải nói nguyên nhân cho mình biết.”
Sau khi nói chuyện tìm phòng với A Xảo, Lâm Tuyết Y chuẩn bị về nhà.
Buổi tối,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-cua-tong-tai-lanh-lung/143997/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.