Lâm Tuyết Y ảm đạm đứng lặng người. Nữ nhân viên nhìn cô rất lâu cuối cùng cũng mở miệng nhắc nhở: “Tiểu thư, cô sao vậy? Có cần tôi giúp gì không?”
Lâm Tuyết Y cắn môi, gượng cười: “Cám ơn cô đã quan tâm, tôi không sao.”
Ngẫm nghĩ giây lát, cô lại hỏi lễ tân: “Xin hỏi tổng giám đốc khi nào mới về?”
Cô biết Hoắc Tư Hào là người cuồng công việc, nhiều khi còn thức suốt đêm để làm việc.
Nữ nhân viên cười ái ngại: “Xin lỗi cô chuyện này tôi cũng không rõ.”
Lâm Tuyết Y hiểu ý nên chỉ cười nhẹ. Rơi vào đường cùng, cô quyết định ở đại sảnh chờ Hoắc Tư Hào tan tầm.
Đợi từ trưa tới chiều, từ chiều tới khi đèn đường đã sáng hết.
Nhân viên công ty lục đục ra về nhưng vẫn chưa thấy Hoắc Tư Hào đi ra. Tuy vậy cô vẫn không nản lòng, tiếp tục ngồi đó chờ đợi.
Dường như chờ đợi anh đã trở thành thói quen của Lâm Tuyết Y. Cô cũng không để ý đến thời gian.
Trời đã tối, nhiệt độ hạ xuống thấp hơn, cô hơi co người lại vì lạnh nhưmg vẫn không chịu bỏ cuộc. Cô nhất định phải gặp được anh, nói chuyện với anh.
Không biết thời gian trôi qua qua bao lâu, nữ nhân viên kia dường như muốn về. Lúc trước cô ta chỉ yên lặng quan sát Lâm Tuyết Y. Đàn bà thường yếu mềm, cô ta không chịu được, vì thế đi đến trước mặt Lâm Tuyết Y.
“Sao vậy?” Lâm Tuyết Y tròn mắt nhìn, khó hiểu hỏi
Cô lễ tân mở miệng nhắc nhở: “Tiểu thư, đã muộn rồi, tôi phải về. Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-cua-tong-tai-lanh-lung/143992/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.