Cô ta thẫn thờ nhìn lên bầu trời xanh ngắt rồi hé miệng cười ngây dại. Dần dần cô ta cảm thấy thật khoan khoái và đầu óc dần trở nên tỉnh táo. Hạ Vy khi đã định thần liền nhìn người đàn ông trùm kín đứng trước mặt, nói :
- Lần này tôi nợ anh rồi !
- Không sao, khi nào lên cơn thì gọi tôi, tôi liền tới. Nhưng nhớ là phải giúp tôi đấy nhé !
- Giúp cái gì ? Anh vẫn còn ôm cái vọng tưởng tượng đấy à ?
- Cô không cần can thiệp quá nhiều, cũng đừng nói cái điệu bộ ấy với tôi. Chỉ có tôi mới có thể cung cấp thuốc cho cô vào thời điểm này mà thôi, nếu mà còn cà ràm nói nhăng nói cuội thêm nữa thì tôi sẽ cho cô biết thế nào là thật sự lên cơn.
Hắn ta dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn Hạ Vy mà đe dọa. Hạ Vy nói tiếp :
- Thế anh muốn tôi làm gì ? Tôi thật sự không muốn gây tổn hại tới bất cứ ai nữa đâu, hãy để tôi yên đi. Được không ?
Hắn ta tiến tới bóp cằm Hạ Vy thật mạnh, hắn nghiến răng, đôi mắt hắn tía đỏ lên vì giận dữ. Hắn đè cô vào tường mà đe :
- Sao hả ? Không muốn giúp tôi ? Đúng là ăn cháo đá bát, thật phí công sức hôm qua tôi phải chà trộn vào đám thuộc hạ của thằng ranh đó để cứu cô vào bệnh viện, nay lại tốt bụng cho cô điếu thuốc hiếm hoi đó, ấy thế mà cô dám cả gan kháng lệnh ?
Ai mà chả biết tên thuộc hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-cua-ly-tong/1792905/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.