Kiệt nắm chặt tay lại, tức giận đấm thật mạnh xuống bàn, đôi mắt anh như rực lửa vậy.
- Kiệt, con đã từng yêu Nguyệt bao giờ chưa ?
Anh như câm nín trước câu hỏi của bà Lý, anh cũng chẳng biết được con tim anh đang đi về phương trời nào rồi. Con tim anh thật hỗn loạn, lúc đập liên hồi lúc thì như bị bóp nghẹt lại. Trên mặt anh bấy giờ đã lấm tấm vài giọt mồ hôi hột vì quá khứ quá đỗi phũ phàng ấy.
Chẳng hiểu vì gì mà khi đó anh lại yêu Vy sâu đậm tới vậy mà bỏ mặc Nguyệt của anh. Anh thật đáng chết khi đã bỏ cô ấy lại một mình. Ngày hôm ấy, có lẽ Nguyệt đã đau rất nhiều. Anh đã nhớ lại hết tất cả, hai mươi năm qua vui có buồn có, đau khổ cũng có. Cô ấy xuất hiện trước mặt anh như một thiên thần. Còn anh ? Anh có phải là một ác quỷ hay không nhỉ ?
Những lỗi lầm đã gây lên đã khắc sâu trong tâm hồn người con gái nhỏ bé ấy. Mất đi đứa con trai xấu số đó chắc hẳn cô ấy rất hận anh. Kiệt chào mẹ rồi trở về ngôi nhà của mình. Nơi đây đã từng có hơi thở của cô ấy.
" Anh Kiệt làm về rồi sao ạ ? Để em cất đồ cho anh nhé ! "
" Tôi không cụt tay cụt chân. "
Vừa mở cửa, hình ảnh Như Nguyệt mặc cái tạp dề màu vàng, tay cầm cái thìa chạy ra đón anh. Rối rít chào chồng về nhà. Nguyệt cười tươi lắm ! Cái mắt Nguyệt cứ tít lại như trẻ con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-cua-ly-tong/1792893/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.