Trong căn phòng giam chỉ có chút ánh sáng của đèn phẫu thuật, hắn đang nắm chặt lấy tay cô
“Đợi khi mọi chuyện được giải quyết xong xuôi tôi sẽ đi tìm em…hửm…?”
Hắn…đang khóc. Thật không thể tin được, một kẻ như hắn lại có thể rơi nước mắt. Hắn… đang trò chuyện với cô…
“Chiếc nhẫn này xứng đáng thuộc về em…Hi vọng lúc em tỉnh lại sẽ vẫn còn đeo nó, không vứt bỏ nó. Tôi xin lỗi! Đợi sau này có cơ hội tôi sẽ giải thích mọi chuyện cho em…Thật ra…Tôi… cho phép em yêu Hàn Trạch Âu tôi…và cũng cho phép em sau này hận tôi…Nhưng mong em đừng hận tôi quá lâu…hửm...Thật sự…thật sự…tôi sẽ không chịu nổi đâu…”
Hắn không kìm nổi nước mắt của mình nữa rồi. Hắn khóc, hắn khóc thật rồi. Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn, hắn thấy lực bất tòng tâm, hắn đường đường là tổng tài cao cao tại thượng đứng đầu tập đoàn nổi tiếng thế giới, đừng đường là lão đại Hắc bang trên dưới hơn trăm ngàn thuộc hạ, hắn muốn mưa được mưa, muốn gió được gió, thế mà lúc này hắn chỉ muốn ở cạnh một Giang Thanh Hân bé nhỏ, hắn chỉ muốn ở cạnh vợ hắn thế mà hắn lại không làm được…Hắn thật là vô dụng…
“Tạm biệt…Thiếu phu nhân…vợ Hàn Trạch Âu tôi!!!”
Mũi tiêm trên tay hắn từ từ đâm vào cánh tay Giang Thanh Hân…mũi tiêm trên tay hắn vừa tiêm xong cũng là lúc nhịp tim của Giang Thanh Hân dần dần đập chậm lại, hơi thở dần dần yếu đi…
“Hàn Trạch Âu …cậu đang làm cái quái gì thế…?!”
Thấy nhịp tim của Giang Thanh Hân trên máy điện tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-bi-mu-cua-han-tong-tai/1776428/chuong-37.html