Cô đã ở đây rất nhiều ngày, dự định vẫn sẽ ở lại, dù nó rất cũ nát nhưng lại khá yên tĩnh, bình thường cũng không có nhiều ồn ào. Cô đã tìm được một công tác phiên dịch, thật ra trước đây cô cũng làm việc này, nhưng trước kia là để giết thời gian, hiện tại lại là để kiếm sống. Cũng may cô còn có công tác này, nếu không nhất định sẽ bị chết đói. Cô còn muốn sống, dù cuộc sống ấy có đau khổ tới mức nào. 
Cô muốn nhìn thế giới này một chút, xem nó liệu có thể còn hắc ám hơn được nữa không, hoặc là nói, cô vẫn đang cố chấp tìm kiếm một chút ánh sáng trong bóng đêm mờ mịt, chờ đợi bình minh đến, nhưng, dường như cô sẽ không có cơ hội này. 
Buổi tối này, không gió không mưa, Hướng Thanh Lam ngồi bên cửa sổ, trong tay cầm một chén trà, nhiệt độ từ nước trà làm ấm tay cô, lại không làm ấm được lòng cô. Không khí lạnh lẽo đang hòa tan lòng cô, cuối cùng, thành một vực sâu không nhìn thấy đáy. 
Lòng của ai đã bắt đầu lạnh như băng, có lẽ sẽ không thể ấm áp lại được nữa. 
Tô Triết Thác xoa xoa mi tâm đi vào trong nhà, anh nhíu mày một chút, bóng tối bên trong làm cho anh không biết nên đi hướng nào, anh không thích bóng tối như vậy. Bật đèn lên, quá nhiều ánh sáng làm anh không khỏi nheo mắt lại, khẽ nhếch môi, hiển nhiên có chút không vui. 
Anh nới lỏng caravat, ngồi xuống sô pha. 
“Lam Lam, lấy cho anh cốc nước.” Vừa nói những lời 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-bi-cam-cua-tong-tai-bac-tinh/208803/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.