Mùa đông sao, vì sao lại lạnh như vậy, cô ngẩng đầu, nhìn thấy vài tia nắng xuyên vào từ cửa sổ. Đôi chân vô ý thức bước qua phòng khách, dẫm lên quần áo, nội y, váy ngắn… cô lại vẫn không có tri giác gì, chỉ biết giọng nói không thể phát ra được. Cô ôm chặt bụng mình, trừ bản năng này ra, cô không nghĩ được điều gì khác nữa.
Thẳng đến bên người có tiếng bước chân tới gần cô mới ngẩng đầu, thấy được anh đã đổi một bộ quần áo mới, chớp nhẹ, không biết từ lúc nào hai mắt chỉ thấy một mảnh mông lung mơ hồ, không thể phân biệt được màu sắc gì ngoài màu trắng, lại chớp nhẹ, mới coi như thấy rõ anh, đương nhiên, còn có cô ấy.
Chồng của cô, Tô Triết Thác. Anh lạnh lùng đứng ở cửa, trên cao nhìn xuống cô, nét mặt là âm trầm khó chịu.
Từ trong mắt anh, cô nhìn thấy sự chán ghét, khoảng cách, còn có một loại hàn ý nói không nên lời.
Hàn ý kia thật là lạnh, mùa đông này, thật là lạnh. Cô ôm lấy thân thể của chính mình, gắt gao, gắt gao.
“Thác.” Phía sau anh truyền đến giọng nói thật cẩn thận của cô gái, bên trong còn có một ít xinh đẹp khàn khàn, sau đó xuất hiện một khuôn mặt cực kì diễm lệ, tóc dài cuộn sóng, thật giống như trời sinh đã quyến rũ như vậy. Cô cắn chặt môi, nhìn nội y rơi trên mặt đất có chút xấu hổ, nhưng là trong nháy mắt khi nhìn về phía Hướng Thanh Lam, cũng có một loại thản nhiên khinh bỉ.
“Không có việc gì.” Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-bi-cam-cua-tong-tai-bac-tinh/208799/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.