Hướng Thanh Lam có cảm giác khóc không ra nước mắt, đứa nhỏ to xác này, hàng ngày xem được những thứ gì không biết. Thật sự cô đang suy nghĩ có lẽ phải bán tivi đi, bằng không ngày mai nếu anh nhìn thấy siêu nhân chẳng phải sẽ học bay theo người ta?
Hướng Thanh Lam còn muốn nói thêm điều gì, nhưng là một đôi tay to đã đặt lên mắt cô, che đi tất cả ánh sáng: “Lam ngủ đi, đảm bảo lúc Lam tỉnh lại em đã làm xong việc rồi.” Thanh hiểu cô muốn nói gì, nhưng gần đây cô đã quá mệt mỏi, cho nên phải nghỉ ngơi thật tốt mới được.
Nhìn tập tài liệu trên bàn, anh cũng biết làm điều này, vậy nên về sau sẽ không để cô phải vất vả như vậy. Thời gian ngủ ba ngày của cô gộp lại còn chưa bằng một ngày của anh, nhìn xem, mắt cô đã thành mắt con thỏ rồi (tức là thiếu ngủ thì đỏ mắt),không đẹp chút nào.
Hướng Thanh Lam muốn bỏ tay anh ra, nhưng anh lại rất dùng sức, cuối cùng cô đành phải từ bỏ.
Cô mệt mỏi, thật ra đã mệt chết đi… Được rồi, cô sẽ nghỉ ngơi một lúc, chỉ một lúc thôi…
‘Cảm ơn, Thanh.’ Cô mấp máy môi. Thanh nhìn khuôn mặt của cô, tươi cười thực sạch sẽ.
Đến tận lúc tiếng hít thở đều đều truyền đến bên tai, Thanh mới bỏ tay ra. Anh chậm rãi ngồi ở bên giường nhìn Hướng Thanh Lam. Cô gái trông thực kiều nhỏ, dường như chỉ chiếm một phần ba chiếc giường, sắc mặt cô có chút nhợt nhạt, dường như là gầy hơn rất nhiều so với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-bi-cam-cua-tong-tai-bac-tinh/1239764/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.