Chương trước
Chương sau
Tô Vân cũng không nghĩ tới, chỉ mới có cảnh giới Dung Hội Quán Thông mà Sư Hống Công cư nhiên có thể phát huy ra uy lực lớn như vậy.

"Không đúng, hẳn là nội lực của ta quá thâm hậu."

Đây chính là chỗ tốt của cơ sở, có cơ sở, thi triển công phu gì cũng vô cùng cường đại.

Tuy nhiên,.

Nhìn mọi thứ ngã xuống ầm ầm, tòa nhà biến thành một mảnh phế tích, Tô Vân ——

Cũng không để ở trong lòng.

Dù sao Trang Vinh Quý tự mình nói cho dù có phá hủy cũng không quan tâm.

Trục quỷ, xảy ra ngoài ý muốn không phải là chuyện bình thường sao?

【 Nhắc nhở: Long Tượng Bàn Nhược Công đang tu luyện bị đánh thức, liền đi giáo huấn Sư Hống Công một trận. 】

“?”

“Long Tượng Bàn Nhược Công, chính người đây là không giảng đạo lý."

【Nhắc nhở: Sư Hống Công của ngài có chút ngỡ ngàng cùng ủy khuất. 】

“...”

Được rồi, ngộ tính của đứa nhỏ này vẫn còn quá thấp, phỏng chừng bị đánh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Tô Vân nhìn bảng điều khiển hệ thống một chút.

Một chiêu Sư Hống Công liền rống chết một đám tiểu quỷ, điểm linh khí lại trở về 8000 điểm.

Có điều hắn rất nhanh liền tiêu hao 5000 dùng để bổ toàn công pháp.

【Nhắc nhở: Cửu Dương Thần Công của ngài đã bổ sung hoàn chỉnh, phải chăng tiêu hao 10000 điểm linh khí để tiến hành đăng ký hay không? 】

"Móa nó!"

Trang Vinh Quý đang vừa đi vừa dựa liền sửng sốt một chút, trong lòng nhất thời ủy khuất.

Đại lão à, ngài làm sập nhà của ta, sao còn mắng chửi người nữa?

“Tô Vân tiểu ca..."

"A, ta vừa rồi đang suy nghĩ một chuyện." Tô Vân khoát tay áo, "Thật ngại quá, không không chế được lực, làm sập nhà của ngươi... Nhưng dù sao thì ngươi cũng đâu có quan tâm, đúng không? ”

Trang Vinh Quý mang theo vẻ mặt đau đớn liên tục gật đầu.

Phải, hắn không quan tâm.

"Bằng không... Ta bồi thường tiền cho ngươi? ”

"Không cần, không cần." Trang Vinh Quý liên tục lắc đầu, kỳ thật trong lòng hắn còn cao hứng đây.

Tô Vân càng lợi hại, hắn đương nhiên lại càng yên tâm.

So với cái này, một tòa nhà mới xây dựng được một nửa, quả thật không quan trọng.

Dù sao đối với hắn mà nói cũng chỉ là chút phí vật liệu cộng thêm phí nhân công mà thôi.

Hai người trò chuyện xong, một lần nữa trở lại lối vào công trường.

"Hai đạo sĩ kia đâu?" Tô Vân nhìn quanh bốn phía.



Ngoại trừ công nhân vây thành một đống, mặt mang ánh mắt kính sợ nhìn hắn ra, còn có Đặng Kim nằm hôn mê trên mặt đất.

"Bọn họ đi rồi."

Trang Vinh Quý giải thích một phen.

Đại khái chính là sau khi biết Tô Vân là đại lão, trong lòng xấu hổ rời đi.

Đương nhiên, bởi vì hồi nãy thái độ của bọn họ có chút ác liệt, lo lắng Tô Vân trả thù.

"Đáng tiếc."

Tô Vân còn muốn cảm ơn bọn họ.

"Lão, lão bản." Một người chủ thầu nuốt nước bọt và hỏi: "Đây là... Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? ”

Một con sư tử gầm lên, và ngay sau đó tòa nhà liền biến mất.

Đây chẳng lẽ chính là thần tiên trong truyền thuyết?

"Không nên hỏi thì đừng hỏi." Trang Vinh Quý dặn dò một vòng, cuối cùng nói: "Tiền công sẽ không ít, nên tính vẫn sẽ tính, ai bị thương đến bệnh viện xem rồi đến đây ta sẽ thanh toán, còn có chuyện hôm nay đừng nói lung tung ra ngoài, sau này ta sẽ phát cho các ngươi một ít phụ cấp. ”

Tất nhiên lão bản đã lên tiếng, những công nhân không tiếp tục truy vấn.

Dù sao đối với bọn họ mà nói, hết thảy quá mức kỳ ảo, hơn nữa cho dù biết cũng vô dụng, không bằng vớt thêm chút tiền.

Thế nhưng có một số người vẫn lo lắng sau này nơi này sẽ xảy ra chuyện, mặc dù Trang Vinh Quý cam đoan tại chỗ sẽ không xảy ra tai nạn nữa, nhưng vẫn có người lo lắng.

Bọn họ muốn đi, Trang Vinh Quý cũng không ngăn cản.

Chờ xử lý êm xuôi, cùng Tô Vân ăn vài thứ, trở về nhà đã là nửa đêm.

Vạn Gia Miếu ban đêm, một mảng lớn đất hoang đều âm u, lại không có đèn đường.

Trang Vinh Quý lái xe, bật đèn xe lên, trong lòng hồi hộp vô cùng.

"Tô Vân tiểu ca, chúng ta thật muốn lúc này đi vào? Không thể vào ban ngày sao? ”

"Ban ngày quỷ lại không đi ra, ta đi vào làm gì?"

Sắc mặt Trang Vinh Quý tối sầm lại.

Cho tới bây giờ chỉ nghe nói qua người sợ quỷ, trốn quỷ.

Đây là lần đầu tiên hắn lại nhìn thấy có người như Tô Vân sẽ chủ động tìm quỷ như vậy.

Thậm chí, đối với quỷ Tô Vân còn hứng thú hơn cả người.

Cũng tỷ nhưTrang Dĩnh.

Trang Vinh Quý nghiêm túc hoài nghi định hướng X của Tô Vân có phải là có vấn đề hay không.

Có điều hắn không dám hỏi lung tung.

"Khu vực này đều là Vạn Gia Miếu sao?" Tô Vân nhìn vùng đất hoang tối đen như mực ở phía trước rồi hỏi.

"Không, nơi này không phải."

Trang Vinh Quý giải thích ngắn gọn một phen.

Cái gọi là Vạn Gia Miếu, là một cái xưng hô kéo dài từ lâu đời.

"Trong này có một ngọn núi, miếu trên núi gọi là Vạn Gia Miếu, về phần vì sao lại lấy cái tên này. Nghe nói trước kia nơi này từng là khu vực phồn hoa nhất Đường Sơn, đến buổi tối vạn nhà đốt đèn đuốc, cho nên miếu chùa liền lấy cái này đặt tên. ”



"Nhưng khi đó ít nhất cũng là chuyện trăm năm trước, hiện tại Vạn Gia Miếu chính là một mảnh đất hoang, chùa miếu cũng vẫn hoang phế, không có người đến."

"Thì ra là như vậy."

Vạn Gia Miếu rất rộng, muốn từ nơi này tìm được cửa vào U Minh Quỷ Vực, khó như lên trời.

Tô Vân dùng Vọng Khí Thuật nhìn một chút, phát hiện chung quanh quỷ ảnh trùng trùng điệp điệp, thỉnh thoảng có quỷ khí ngưng tụ thành làn khói đen bay qua.

"Tô Vân tiểu ca." Hắn nuốt nước miếng một cái: "Gần đây... Còn có quỷ không? ”

Tô Vân cười nhạt: "Ngươi muốn xem không? ”

Trang Vinh Quý do dự một lát, cắn răng nói: "Muốn! ”

Tất nhiên quỷ thật sự tồn tại, có nhìn hay không thì nó đều tồn tại.

Vậy không bằng sớm thích ứng, gặp phải nguy hiểm cũng có thể kịp thời ứng phó.

Trang Vinh Quý là người hiểu chuyện, biết thời thế bây giờ có rất nhiều sự kiện linh dị phát sinh, ngày tháng an nhàn mọi khi đã không trở về được.

Trong ánh mắt Tô Vân lộ ra thần sắc tán thưởng.

Trang Vinh Quý có thể trở thành ông trùm bất động sản ở thành phố Đông Nghiễm cũng không phải không có đạo lý, chỉ riêng phần tâm tính này, cũng không phải người thường có thể sánh được.

Nghĩ đến đây, hắn không chút do dự điểm vào mắt Trang Vinh Quý một chút.

Có Vọng Khí Thuật gia trì, trong mắt Trang Vinh Quý lóe lên một chút ánh sáng, lại nhìn chung quanh liền cảm thấy khác nhiều.

"Cmn!"

Hình ảnh vừa thay đổi, liền cảm giác như mang theo kính VR tiến vào một thế giới khác, loại biến hóa này khiến Trang Vinh Quý nhịn không được chửi một câu.

"Đó là..."

"Quỷ." Tô Vân không thèm để ý đi vào trong, "Bất quá chỉ là chút cô hồn dã quỷ. ”

Lộc cộc ~

Thỉnh thoảng nhìn thấy có một ít quỷ hồn ở bên ngoài xe bay ngang qua , Trang Vinh Quý nuốt nước miếng.

"Yên tâm, chúng nó đối với người không có nguy hại gì, mấu chốt không nên bị chính mình dọa sợ."

"Nếu người quá mức kinh hoảng, một khi tinh khí thần suy nhược, sẽ dễ dàng bị quỷ thừa dịp vắng nhà mà vào."

"Cho dù là quỷ hồn bình thường, quỷ khí trên người cũng có thể làm cho người ta bệnh nặng một hồi, nghiêm trọng một chút, quỷ hấp thu dương khí, ngươi chết đi, nó sẽ trở nên mạnh mẽ."

"Ta biết rồi."

Trang Vinh Quý hít sâu một hơi.

Để vì tăng thêm lòng dũng cảm, hắn tiện tay bật chức năng phát lại trong xe, đặc biệt điều chỉnh âm thanh rất lớn.

Thật trùng hợp ngẫu nhiên, máy nghe nhạc đang phát tới một bài hát tên là 'May mắn đến'.

Trang Vinh Quý nghe được bài hát này, trong lòng liền cảm thấy vững vàng.

Ai ngờ bài hát vừa hát vài câu, ở phía trước một ngã ba, liền xuất hiện một muội muội đứng ở ven đường vẫy tay.

Quỷ nữ!?

Trang Vinh Quý kinh hãi.

Tô Vân đưa tay chỉ một cái: "Kìa, may mắn của ngươi, nàng tới. ”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.