Tiêu: "? ”
Ai đó có thể nói cho ta biết là đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Hắn vốn còn đang ngủ say trong quan tài, nhưng đảo mắt đã có một pho tượng Phật lớn như vậy.
Pháp lực cao thâm thì thôi nhưng thân thể lại như thế nào còn cứng kinh khủng.
Đây vẫn còn là nhân loại sao?
Cái này so với thân thể hắn còn mạnh hơn nhiều!
Đông!
Tô Vân một cước giẫm lên lưng hắn.
"Giả câm đúng không? Ngươi có muốn ta dạy ngươi cách nói chuyện không? ”
"Khụ~~" Tiêu buồn bực ho một tiếng, "Tiểu tử, ta cùng ngươi không thù không oán, vì sao đột nhiên tới giết ta? ”
Tiêu rất buồn bực.
Nếu như là mình không có mắt đi chọc người ta thì người ta đánh tới cửa cũng dễ hiểu.
Nhưng Tiêu căn bản không biết Tô Vân.
Cứ như vậy bị đánh một trận không có lý do, trong lòng hắn tự nhiên khó chịu vô cùng.
"Có ân oán hay không, hiện tại còn khó nói." Tô Vân lấy cái gương ra, "Nhìn xem, có nhận ra cái này hay không ?. ”
Tiêu ngẩng đầu lên nhìn một cái, ánh mắt lóe lên.
"Không biết."
"Hả? Ngươi không biết ư? ”
"Không biết."
Oanh! ——
Tô Vân dùng sức, mặt đất dưới thân Tiêu nhất thời phát ra một tiếng oanh rồi sụp xuống.
"Ôi chao! Quen biết, đừng giẫm nữa, đừng giẫm nữa, giẫm lên nữa sẽ chết! ”
Bởi vì chịu không nổi quái lực của Tô Vân, Tiêu lập tức hô to cầu xin tha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cong-cua-ta-se-tu-minh-tu-luyen/2511709/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.