Tôi bị những lời nói chân thành đó của Lê Bằng làm cho rơi lệ, tôicúi đầu, không muốn để anh nhìn thấy những giọt nước mắt của tôi, tronglòng thầm nghĩ, anh được lắm, anh có thể làm em cười cũng có thể làm emkhóc một cách dễ dàng, nhưng chẳng bao giờ nói trước một tiếng.
Tôi muốn nói với Lê Bằng rằng, anh vừa vào cửa có ngay nước ấm đểuống, không phải là do tôi biết tính toán, mà là bởi tôi thường đi raban công nhìn, khi thấy anh đi bộ về phía khu chung cư, thì sẽ chạy ngay vào bếp, rót một cốc nước ấm, sau đó mới yên tâm quay vào làm tiếp việc nhà, rồi tôi nhẩm đếm, xem đếm đến bao nhiêu anh sẽ mở cửa vào nhà.
Giống như mẹ tôi từng nói, là một người vợ, mọi sự quan tâm của tôiđều dồn hết vào chồng, cho dù khuyết điểm của anh có nhiều hơn nữa thìcũng chỉ cằn nhằn ngoài miệng mà thôi, còn trong tim tôi vĩnh viễn làlòng bao dung vô hạn.
Sáng hôm sau, tôi bị chính giấc mơ đẹp của mình đánh thức. Tôi đãquên mình nằm mơ thấy gì, chỉ nhớ được rằng, đó là một giấc mơ đẹp. Quay đầu lại, tôi nhìn thấy nụ cười của Lê Bằng, anh hỏi tôi đã mơ thấy gìmà vui đến vậy. Hóa ra, người bị giấc mơ đẹp của tôi làm tỉnh giấc còncó cả anh.
Tôi nói, tôi quên rồi, sau đó rời khỏi giường, như thường lệ vào nhàtắm làm vệ sinh cá nhân, rồi vào bếp chuẩn bị bữa sáng, sau đó ngồi vàobàn ăn, tranh ăn trứng gà với Lê Bằng.
Tiếp đó, chúng tôi cùng nhau ra khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-co-thuat-cua-vo/98450/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.