Trước giờ tan tầm, tôi đã nghe được phiên bản thứ ba nói về việc tôitrúng tiếng sét ái tình với Trương tổng, thầm thương trộm nhớ anh ta đến nỗi không thể dứt ra được. Tôi còn nghe Trương Mai cười khẩy thế này:“Người như cô ta, cũng có mặt mũi để thầm yêu Trương tổng sao?”.
Từ trước đến giờ tôi làm gì có mặt mũi, mặt của tôi là do con ngườitrong xã hội này ban tặng, nếu họ không cho, thì tôi là loại không cầnmặt, không biết xấu hổ.
Tôi ủ rũ rời khỏi công ty, gọi một chiếc taxi, vừa ngồi xuống đã bị người khác đẩy vào bên trong.
Lê Bằng đọc địa chỉ hết sức điềm tĩnh, rồi nhìn sang tôi.
Tôi bĩu môi, hỏi: “Chẳng phải anh nói phải giữ bí mật về mối quan hệ của chúng ta ư, sao lại lên xe cùng em ngang nhiên vậy”.
Anh nhướng mày đáp: “Em còn dám đứng giữa văn phòng mơ mộng về mộtchú ngựa hoang dũng mãnh khác, thì việc anh lên xe cùng em có là gìđâu”.
Tôi á khẩu, lòng tự tôn và sự xấu hổ khiến tôi không thể phản bác.Nhưng tôi cũng có thể hiểu được cảm nhận của Lê Bằng, bị vợ cắm mộtchiếc sừng vô hình ngay trước mặt, tất nhiên anh phải tức giận.
Tôi vốn định giải thích, nhưng dọc đường về nhà, tôi không tìm được cơ hội để nói.
Mãi đến khi Lê Bằng tắm gội, tôi nghe điện thoại hộ anh.
Người gọi đến tên là gì, tôi đã quên mất, nhưng mục đích và thân phận của cô ta tôi nhớ rất rõ. Cô ta nói rằng, gần đây cô ta đang làm quảnlý tài vụ, hỏi Lê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-co-thuat-cua-vo/98447/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.