Tôi thấy gương mặt họ đầy vẻ kinh ngạc, nên cũng chỉ còn cách tỏ rakinh ngạc, bởi tôi không thích đi ngược lại những gì thuộc về số đông,ít nhất thì cũng thể hiện cho họ thấy tôi đứng về phía họ.
Không khí có phần gượng gạo, tất cả mọi người đều im lặng, người phávỡ bầu không khí đó là bố anh, ông ho khan hai tiếng, sau đó lại cúi đầu và liên tục nhai miếng cơm. Sau đó là Lê Bằng, anh lấy tay ngoáy ngoáytai, cúi đầu uống canh, cuối cùng là mẹ anh.
Mẹ anh nói: “Nhược Nhược, những cô gái chưa kết hôn tốt nhất đừngnhắc đến chuyện thụ tinh trong ống nghiệm, cũng đừng xem những chươngtrình vớ vẩn như vậy, nó sẽ ảnh hưởng không tốt tới cháu!”.
“Vâng, thưa bác. Cháu nghe lời bác, bác bảo cháu xem gì, cháu sẽ xem cái đó.”
“Đúng đúng, phải thế chứ. Chúng ta nên nghiên cứu nhiều về thực đơn, thế mới tốt!”
“Vâng, bác nói đúng quá. Ăn những món bác nấu biết ngay là bác đảm đang thế nào, có thời gian bác dạy cháu với ạ!”
Mẹ anh vui mừng ra mặt. Mẹ bạn trai bao giờ cũng thích những cô condâu tương lai dễ bảo, đồng thời cũng mong con trai mình sẽ không bị bỏđói.
Còn bố Lê Bằng, từ khi ông nhận hai bình rượu từ tay tôi, tôi nhìnthấy tia hy vọng trong đôi mắt ông, nhưng khi mẹ anh đem nó đi, ánh sáng đó đã lụi tắt. Tôi nghĩ, tôi đã tặng đúng quà, chắc chắn bố anh sẽ nhớđược điểm tốt của tôi. Chỉ tiếc rằng ông không được làm chủ gia đình,chủ quyền của ông nằm trong tay vợ.
Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-co-thuat-cua-vo/98445/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.