Đàn ông như Tuấn Anh thuộc dạng thâm sâu khó lường. Anh không nói không có nghĩa anh không để tâm. Như cô bạn của Ngà, dù Ngà đã tha thứ nhưng Tuấn Anh thì không, không đây là không bỏ qua vì cái tội dám hại vợ anh, và không bao giờ xem cô ta như những người bạn thân khác của vợ. Tuấn Anh khinh thường người phụ nữ ấy, nhưng ở trước mặt Ngà, anh vẫn nói chuyện bình thường với cô ta. Vì Ngà có mời cô ấy tới dự thôi nôi bé út. Sau này, khi hai vợ chồng tâm sự, anh mới nói: 
- Anh không cấm em chơi với bạn, và cũng không quan tâm là loại người nào có thể dày mặt như vậy. Nhưng em phải đủ tỉnh táo, đừng để bị cắn lần hai bởi cùng một con chó. 
- Cô ấy thay đổi rồi mà, với lại em cũng thấy anh nói chuyện với cô ấy bình thường, sao giờ nói ghê vậy? Quá khứ ai cũng có lỗi lầm chứ. 
- Anh nói chuyện để cô ta biết anh không ngại đối mặt với loại người cua chồng bạn, xem thử bản lĩnh gì mà khiến vợ mê mệt, cãi lại chồng. Sự thật khiến anh thất vọng quá, xấu xa cả người lẫn nết. Không biết lấy đâu ra tự tin cua dám cua chồng của em nhỉ? 
- Xí! Làm như anh đẹp lắm í. 
- Anh không đẹp, nhưng không phải trẻ con như vợ để bị xỏ mũi. Hahaha. Phụ nữ đã xấu, còn có máu lăng loàn, lại còn bệnh ảo tưởng, anh cực ghét. Đàn bà có thể yếu, nhưng đừng hèn, có thể cũ nhưng đừng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-co-phai-la-nha/2127321/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.