Tôi không biết mình ngất trong bao lâu, tỉnh lại thì trời đã sáng. Đầu tôi nặng và choáng, xoa xoa hai bên thái dương cho tỉnh, nhưng tôi vẫn xoay vòng vòng, tai bị ù đặc. Có tiếng chuông cửa, tôi cố đứng lên, lê từng bước ra để mở, khi cách cánh cửa chỉ vài bước chân, thì tôi thực sự đứng không vững nữa, tôi loạng choạng....cứ tưởng mình đo sàn, nhưng may mắn tôi đo người anh. Thấy tôi lâu mở cửa, nên anh dùng chìa của mình mở, vừa hay thấy tôi sắp té nên vội nhào vô đỡ tôi. Khỏi phải nói, đang trong phút yếu đuối mà gặp anh, tôi vui như thế nào. Định mệnh khéo sắp đặt, cứ mỗi lúc tôi chênh vênh chực ngã, thì anh lại xuất hiện như một thiên thần cứu rỗi. Anh dìu tôi nằm trên ghế sofa, sờ trán, xem xét tay chân tôi đầy lo lắng. Còn tôi, nằm đó say đắm ngắm anh, tự nhiên tôi buồn ngủ quá, buồn ngủ ríu cả mắt, nên tôi chẳng nghe anh hỏi gì, chỉ thấy anh hốt hoảng nhìn tôi, rồi tôi không biết gì nữa. 
Tỉnh lại lần nữa, trước mắt tôi là gương mặt lo lắng của mẹ, nhìn xung quanh khung cảnh lạ hoắc. 
- Con thấy sao rồi? Có khó chịu ở đâu không? 
- Con đang ở đâu vậy mẹ? Con mệt quá. 
- Con đang ở trong bệnh viện. Con bé khờ này, mang thai mà không biết sao mà để mệt dữ vậy? 
- Con! Con có thai thiệt hả mẹ.... 
Tôi hỏi được tới đó, tự nhiên nước mắt chảy ra trong nụ cười. Mẹ lấy giấy lau nước mắt cho 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-co-phai-la-nha/2127312/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.