Chương trước
Chương sau
Sau khi phụ mẹ nhặt rau xong, mẹ bày đồ ra cúng, tôi muốn xin về nhà mẹ đẻ, vì hôm qua mẹ dặn về lấy bánh tét, không về sợ mẹ lại đạp xe đưa lên. Nghĩ sao mà tủi thân ghê gớm, có ai về nhà mình phải xin phép một người lạ không? Có, đó chính là làm dâu. Thực tế khác xa tiểu thuyết ngôn tình lắm. Anh chở tôi về mẹ, anh không vô mà đi nhậu với bạn, sau đám cưới bận nhiều, nên giờ đi họp mặt ăn mừng tất niên. Tôi cảm thấy rất hụt hẫng, nhưng kệ đi, về với mẹ là tốt rồi. Tôi ở gia đình mình, cứ trông ngóng anh, vô hình chung, tôi trở thành người vợ chờ chồng nhậu về bên mâm cơm nguội lạnh, mà hôm nay đã là giao thừa rồi, và chúng tôi chỉ vừa kết hôn. Đồng hồ điểm hơn 11 giờ, anh mới về đón tôi khi trong người nồng nặc mùi bia. Thế là tôi phải chở anh về trong khi cục tức để ngay cổ.

Về đến nhà gần 12 giờ đêm, ngoài đường vắng xe hơn, có lẽ người dân dồn ra khu trung tâm xem bắn pháo bông hết rồi. Dọc đường đi, mùi nhang trầm thơm hòa trong không khí, tiếng chuông chùa vang vọng xa xa chào đón năm mới. Đường phố thưa xe, nhưng nhà nào cũng mở cửa bày bàn cúng ra trước cửa cúng giao thừa. Nhìn không khí giao mùa thiêng liêng, lòng tôi cũng dịu lại. Chúng tôi lên đến nhà gần 12 giờ, mẹ nhìn anh lè nhè cũng bực mình, phụ tôi đỡ anh vô giường. Vừa ra tới phòng khách, mẹ tiếp tục dạy bảo:

- Con là vợ sao không khuyên nhủ, kiềm nó uống ít thôi. Có gia đình đi liền trách nhiệm, phải biết chừng mực chứ. Ngày trước có bao giờ nó xỉn trong ngày giao thừa thế này đâu.

Mẹ nói một hơi, chẹp miệng rồi đứng lên đi ra bàn sắp sẵn ngoài ban công cúng. Thật sự hỏa trong người tôi bốc lên tới đầu rồi. Tôi là vợ chứ là mẹ anh sao, ngay cả mẹ cũng không quản được anh, vậy tại sao việc anh đổ đốn là lỗi do tôi. Lúc nào cũng con là vợ thế này...thế kia, sao mẹ không nhìn lại con trai của mẹ làm rể thế nào không? Giờ tôi mới thấm câu phụ nữ lập gia đình là tự giam mình trong cá chậu chim lồng. Tôi giận run người, nên nhanh chóng đi vô phòng, chốt luôn cửa. Tôi lay anh tỉnh, nhưng anh ờ...ờ rồi ngáy tiếp, tôi đi ngay vô nhà vệ sinh trong phòng, hứng ly nước hất thẳng vô mặt anh, anh mới tỉnh táo đôi chút. Anh mở đôi mắt đỏ ngầu nhìn tôi, vuốt nước trên mặt, ngồi dậy.

- Em làm gì vậy Ngà? Em hỗn quá rồi đó.

- Em làm vợ, không phải bảo mẫu, cũng chẳng phải osin. Tại sao tết nhất trong nhà, anh có thể tự do đi bù khú bạn bè, không thèm qua chào ba mẹ vợ, còn em đã phải chờ đợi, chở anh về còn bị la, anh đi nhậu là lỗi em hả???? Tại sao trong nhà có mình em với mẹ lo, bộ chỉ có đàn ông là người, phụ nữ là bò chắc.

Còn nữa, vợ chồng là bình đẳng, anh có quyền gì nói em hỗn?

- Ngà! Anh lớn tuổi hơn em.

- Ủa! Em trai anh cũng lớn tuổi hơn em, không lẽ giờ em nói chuyện với nó phải vâng dạ sao. Anh chấp nhận lấy em thì anh phải đặt em ngang với anh, hoặc anh xuống bằng em. Hỗn không dành cho tuổi tác, mà dành cho vai vế. Thời đại bây giờ thì vai vế vợ chồng ngang nhau.

- Em...mmmmm

Anh tức giận nhìn tôi, mặt anh đỏ gay, mắt híp lại, cứ tưởng anh cho tôi bạt tai, nhưng anh chỉ đi vô nhà tắm rửa mặt. Tôi ở ngoài sau khi nói cho thỏa, tức quá ngồi ôm mặt khóc rưng rức. Tôi nhớ mẹ, cầm điện thoại tính gọi chúc tết mẹ, thế mà chẳng hiểu sao vừa nghe tiếng mẹ, tôi òa khóc dữ dội hơn, không nín được. Cuộc đời tôi mạnh mẽ, gai góc để không bị ức hiếp, tổn thương, tôi đá nhiều anh lên đường, phải chăng vì vậy mà tôi đang phải trả giá. Anh thay ra bộ đồ chỉnh tề, thấy tôi đang ôm điện thoại khóc, cơn giận dữ lại bùng phát, anh giựt điện thoại ném vô tường vỡ tan, anh nhìn tôi bằng đôi mắt long sòng sọc, anh đi tới, ép sát tôi vào tường và "rầm", anh đấm tay vào tường tạo tiếng động rất lớn. Bên ngoài cửa sổ, pháo hoa sáng rực cả bầu trời. Anh nhìn những bông hoa lửa rực rỡ ngoài kia, rồi lại nhìn vào đôi mắt ngập nước của tôi, ánh mắt anh nhu hòa trở lại, tay trái anh chống tường, anh dùng mu bàn tay phải đã tươm máu vuốt ve gương mặt tôi, anh cúi thấp xuống thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa của mẹ.

- Có chuyện gì mà mẹ nghe cái ầm vậy mấy đứa.

- Dạ, con làm ngã đồ, mẹ cúng xong rồi nghỉ sớm đi, hôm nay con hơi mệt, cũng ngủ đây.

- Ờ! Bước qua mùng 1 rồi, cẩn thận đồ đạc, kẻo xui nguyên năm nha con.

- Dạ.

Bóng mẹ ngoài cửa lùi xa, trong phòng liền "tạch", đèn phòng vụt tắt. Trong bóng đêm, tôi và anh cứ thế nhìn nhau chớp lóe theo ánh sáng của pháo hoa. Anh tiếp tục cúi thấp người, dùng môi mình mơn man môi tôi, nhẹ nhàng cắn mút. Anh ngậm môi trên, nhá môi dưới, nhấn nhá vấn vít lưỡi của tôi. Mùi the mát của kem đánh răng thảo dược xông thẳng vô buồng phổi thật dễ chịu. Tay anh cũng không yên, lần mò mở hàng nút áo của tôi. Nhìn bầu ngực lấp ló sau lớp áo lót, anh kề tai tôi thì thầm

- Lần sau trong phòng ngủ đừng mặc, anh không biết cởi mắc công hư áo của em.

- Tôi chưa kịp trả lời, anh lại cúi xuống hôn, vừa hôn vừa đẩy tôi về phía giường, tay lòn sau lưng mở móc áo ngực

Đúng như anh nói, anh không biết cởi, từ một tay rồi hai tay mới tháo hết 3 móc áo con. Anh đặt tôi nằm lên giường, để áo con một bên, nhanh chóng áp xuống, vùi đầu vào hai quả non mềm ngậm nút. Tay lần mò xuống khu tam giác, tìm điểm G của tôi. Tôi không biết phụ nữ khác thế nào, nhưng tôi chỉ thích hôn ngực, chứ đụng tới cô bé là căng thẳng nên hơi khô. Anh ngồi thẳng người trên giường, giam tôi giữa hai đùi anh, tự cởi đồ của anh, dứt khoát kéo luôn cả hai quần của tôi xuống. Trong đêm, ánh mắt anh sáng quắc nhu tình, sắc màu ngoài kia đang lóe lên những ánh sáng cuối cùng. Bài Happy New Year của Abba vang lên nhẹ nhàng, mùi trầm hòa cùng mùi khói pháo, mùi hoa lài như xoa dịu tâm tư. Tôi cũng nhìn lại anh thật tha thiết, tôi không muốn nghĩ gì nữa, chỉ muốn yêu anh và được anh "yêu". Thế là tôi chủ động ngồi dậy hôn anh, do không có kinh nghiệm, nên tôi chỉ học theo cách anh hôn thôi. Anh cứ ngồi yên để tôi chủ động theo ý tôi, dù khúc cây kia đã ngốc cao cứng và đỏ. Tôi cúi nhìn nó thẹn thùng, rồi ngước nhìn anh, anh cứ thế quan sát tôi, bằng ánh mắt trông đợi. Ngại lắm, tôi từ từ khom sát người, ngậm vào "người em" của anh, thực hiên oral sex. Tôi cảm thấy nó cứng hơn, gân nổi đầy gồ ghề. Lần đầu tiên ngậm nó, tôi nhợn lên xuống mấy lần, không biết lúc anh hôn em bé của tôi, anh cảm thấy sao nhỉ, sao mà tôi không chịu được nó. Tôi dùng môi che răng lại, miết lên xuống lúc nhanh, lúc chậm, cố gắng để không ói. Tôi nghe anh gầm nhẹ, hoảng hồn, tôi vội rời miệng khỏi người em kia, nhìn anh, tôi sợ anh sẽ bắt tôi nuốt chất tanh tưởi ấy. Anh nhìn tôi mỉm cười, đặt tôi nằm dưới thân, bắt đầu nhịp nhàng vào ra. Nhân lúc có tiếng nhạc lớn, nên tôi không ngần ngại rên rỉ, anh rất thích biểu hiện lúc đó của tôi, nên phóng thích nhanh chóng, vì sợ tôi đau như lần trước.

Và từ lần chủ động lần đầu của tôi, chúng tôi đã có một thiên thần đến với gia đình. Sau này khi thẳng thắn trò chuyện cùng nhau, chúng tôi nhận ra khuyết điểm của mình là nghĩ thay đối phương mà không đặt mình vào vị trí của họ. Chúng tôi áp đặt nhau vào khuôn khổ trong sự im lặng. Đôi tai, cái miệng sinh ra không thừa đâu.

Từ lần đó, những lần sau tôi đều bị đơ, thời gian đó cứ ngỡ tôi bị lãnh cảm, hôn nhân muốn bền chặt phải hòa hợp tình yêu và tình dục. Đến giờ tôi mới nhận ra người đàn ông ấy vì quá yêu tôi, tôi quá cố chấp cổ hữu, không cho mình được thăng hoa, nên đã kéo theo anh ấy. Anh thấy vợ không ướt, không thích nên nghĩ mình không được, không đủ bản lĩnh đàn ông. Thế là anh sa đà nhậu nhẹt, say để ngủ, không phải bắt tôi trả bài. Anh yêu tôi, nên không muốn gượng ép vợ mình. Còn tôi dù muốn gần gũi chồng nhưng lại ngại chủ động, sợ bị đánh giá là dâm, nên luôn bị động, chờ anh "ăn". Mỗi người theo một suy nghĩ, chuyện chăn gối của chúng tôi thưa dần. Vợ chồng son nằm chung giường mỗi đêm mà không dám làm gì cả đó là một loại tra tấn cực hình, cả anh và tôi. Anh càng ngày càng thờ ơ, lạnh nhạt, tôi thì héo hon và trở nên cáu gắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.