Dù vậy nhưng Tống Nghiên vẫn ung dung nhìn cô, không hề có vẻ lo lắng chuyện cô sẽ nói ra yêu cầu biến thái của mình.
“Thoát yii—–”
Cô vừa thốt ra theo bản năng thì ý thức được trên xe có rất nhiều người, phản ứng con người nói nhanh cũng nhanh, nói chậm cũng chậm, các dây thần kinh và tế bào não kịp phản ứng lại đúng vào lúc mấu chốt nhất, khiến Ôn Lệ tàn nhẫn cắn đầu lưỡi mình.
Cô bị đau vội che miệng, mặt nhăn như muốn khóc.
Tống Nghiên nghiêng đầu nhìn cô, biểu cảm vừa muốn cười lại phải nhịn: “Còn nói chuyện được không?”
Đợi thêm mấy chục giây, thấy đầu lưỡi mình không quá đau, cũng không chảy máu, Ôn Lệ khép miệng lắc đầu, ý bảo mình không sao.
Cả nhóm nhân viên vẫn đang đồng loạt nhìn cô.
Ôn Lệ mặt không đổi sắc nói linh tinh: “Tôi nói nhầm, vũ điệu cây lau nhà.”
Toàn bộ người có mặt trong xe lại tiếp tục nhìn cô với ánh mắt ‘Có phải cô thấy mình rất thông minh không’.
Bởi vì lấy cớ như không khiến cho bầu không khí bỗng dưng trở nên gượng gạo, Ôn Lệ bất giác cào cào tóc, ánh mắt mơ màng, sau lại ngửa đầu dựa vào ghế ngồi.
“Tôi hơi mệt nên ngủ một lát.”
Mọi người lại chuyển những ánh nhìn sâu thăm thẳm sang Tống Nghiên.
Sắc mặt Tống Nghiên bình tĩnh, ngay cả tư thế cúi đầu chơi điện thoại vẫn nghiêm chỉnh đàng hoàng.
Ở trên xe này, hễ là người có EQ thấp sẽ mở miệng hỏi thẳng trực tiếp. Nhưng không có, đôi khi con người nó mâu thuẫn vậy đấy, rõ ràng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-chong-sieu-sao-hoi-ngot/942013/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.