Ôn Lệ nhanh chóng nhảy lên giường, xốc chăn chui vào.
Tống Nghiên nhìn thấy trong chăn phình lên, kiên nhẫn chờ cô xấu hổ xong.
Qua mấy phút sau, ở một góc chăn lặng lẽ xuất hiện một cái đầu.
Cô nhỏ giọng hỏi: “Không phải anh đang ở trong đoàn phim ư? Đóng máy rồi?”
“Không, xin nghỉ.” Tống Nghiên nói.
Ôn Lệ đảo tròng mắt: “À.”
Tống Nghiên dùng tay gảy gảy tờ giấy bên cạnh, nói: “Hình như hợp đồng chưa đến kỳ hạn.”
Ôn Lệ rủ mắt, trả lời: “Ừ, vậy cái đó —-”
Nếu chưa đến hạn, anh có thể theo tôi đi tham gia một chương trình truyền hình không? Nhân tiện giúp tôi luôn?
Thật ra vừa nãy trước khi ngủ cô đã soạn sẵn kịch bản rất tốt, nhưng bây giờ ở trước mặt Tống Nghiên, cô thấy mặt mình rất ngượng.
Trong đôi mắt sâu kín của người đàn ông không có cảm xúc gì, chậm rãi mở miệng: “Người của chương trình Thế Gian có tìm em không?”
Ôn Lệ gật đầu: “Có tìm.”
Tống Nghiên ừ một tiếng, ngữ khí như giáo viên chủ nhiệm hỏi: “Cho em nhiều hay ít? Họ nói thế nào về chuyện đại diện nhãn hàng Quan Danh, quan hệ xã hội sau này thì sao?”
Ôn Lệ nói qua đại khái, nói đến phần thù lao chính cô cũng thấy run.
Bây giờ các chương trình tạp kỹ chiếu mạng đã có thể kiếm được nhiều tiền như vậy rồi à? Còn phát triển rộng hơn cả chương trình truyền hình vệ tinh.
Tống Nghiên khẳng định: “Rất có thành ý.”
Ôn Lệ hỏi lại anh: “Bọn họ nói với anh thế nào?”
“Không khác lắm.” Tống Nghiên bổ sung thêm, “Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-chong-sieu-sao-hoi-ngot/241110/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.