Edit + Beta: Súp Lơ
Đang ở trong nhà, Ôn Lệ không biết đến sự tồn tại của máy quay, cô không muốn duy trì hình tượng cao quý lạnh lùng nữa, dù sao giờ ở trong nhà không có mặt người khác, buồn nôn một chút thì có sao đâu.
Cô thích Tống Nghiên, nguyện ý vứt bỏ mặt mũi, nói mấy lời mà đến chính mình nghe xong cũng không chịu nổi để dỗ anh vui.
So với bạn học Ôn Lệ mới bắt đầu vấp vào tình yêu thì đẳng cấp của Tống Nghiên cao hơn nhiều.
Ôn Lệ ngửa đầu, mưu tính giả ngu: “Hả? Dễ dỗ là sao?”
Khóe môi Tống Nghiên gợi lên ý cười như có như không.
“Ý là khen mấy chiêu của em cao siêu đấy.” Anh từ từ bổ sung thêm, “Tình nguyện chịu thua.”
Ôn Lệ được lấy lòng lại bắt đầu đắc chí, thật tình Tống Nghiên rất hiểu cô dù là cái nhỏ nhất, mỗi lần nịnh nọt đều có thể đả động lên đầu trái tim cô.
Hai người đối diện nhau, ánh mắt nhìn chăm chú vào đối phương, im lặng trong mấy giây ngắn ngủi.
Cả hai không ai nói câu nào, không khí dần trở nên ái muội thông qua việc giao lưu giữa hai ánh mắt.
Ôn Lệ ho mấy tiếng, ra vẻ đứng đắn hỏi: “Cái này thì tính gì chứ, tôi còn một chiêu độc hơn, anh muốn thỉnh giáo chút không?”
Anh cố kìm nén cảm xúc phập phồng lên xuống, từ trong cổ họng phát ra tiếng khàn khàn không còn lực: “Muốn, chúng ta về phòng?”
Người ngư dân gian xảo vụng về thả câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-chong-sieu-sao-hoi-ngot/2351181/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.