Cô hạ quyết tâm, đột nhiên tiến lên hai bước vượt qua anh đi vào phòng sách, chắn vững vàng giữa hai người Tống Nghiên và cậu.
Ôn Diễn không biết cô muốn làm gì, nhíu mày: “Cháu ra ngoài chờ trước đã, để cậu nói chuyện riêng với Tống Nghiên.”
“Tại sao phải nói chuyện riêng? Anh ấy là chồng cháu, cậu là cậu cháu.” Ôn Lệ nói một cách chắc nịch, chân thật đến đáng tin, “Hai người nói chuyện gì mà cháu không thể nghe được?”
Nói xong cô ôm tay trước ngực ngồi xuống, hơi ngửa cao đầu, dáng vẻ như mình là nhất.
Ôn Diễn nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, Ôn Lệ không sợ tí nào, lớn gan nhìn lại.
“Muốn làm gì?” Tự dưng anh ta thấy buồn cười, quay sang nhìn Tống Nghiên, nhướn mày hỏi, “Sợ cậu làm gì cậu ta?”
Ôn Lệ khinh thường: “Hừ. Nếu hai người động tay động chân, cậu à chưa chắc cậu đã là đối thủ xứng tầm của thầy Tống đâu? Thầy tống nhà cháu đánh đấm khi đóng phim rất giỏi đấy.”
Tống Nghiên giật mình, ung dung thản nhiên cụp mắt, khóe môi hơi gợn lên tạo thành một độ cong rất nhỏ, kiềm chế cắn chặt môi.
Ôn Diễn à một tiếng: ‘‘Thế cháu đang thể hiện dáng vẻ muốn bao che người khác này cho ai xem?”
“Trước kia cậu nói rất nhiều lời không dễ và nghe không tốt với thầy Tống.” Ôn Lệ nói, “Là do trước đây thần kinh cháu thô nên mới để thầy Tống nhà cháu chịu nhiều tủi thân nhưng bây giờ đã có cháu bảo vệ anh ấy. Đừng nói đến việc động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-chong-sieu-sao-hoi-ngot/2351116/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.