Edit + Beta: Súp Lơ
Ôn Lệ biết lúc này ngàn lần không nên mạnh miệng.
“Hiểu hiểu.”
Cô không khỏi nhớ đến một câu thổ lộ tâm tình.
Nếu yêu, mời yêu; nếu yêu, mời dùng sức yêu.
Thật sự là yêu càng sâu sẽ càng dùng thêm sức yêu.
Tống Nghiên cười cười, mồ hôi thấm ra từ trên trán nhỏ xuống xương quai xanh của Ôn Lệ.
Sau một lúc lâu các khớp xương căng cứng thả lỏng, Tống Nghiên thả lỏng sức lực nằm phủ trên người cô, rồi cúi đầu hôn cô tiếp mới kìm nén được trái tim đang đập dồn dập trong lồng ngực.
Ôn Lệ không cam lòng, nhân cơ hội cắn nhẹ một cái lên miệng anh.
“Cắn anh làm gì.” Người đàn ông mơ hồ hỏi một câu, cũng làm theo cắn miệng cô.
Ôn Lệ: “Hát.”
Mới nãy thần trí bị anh quét sạch, bây giờ sau khi tìm lại được nó, phản ứng đầu tiên của cô chính là nói đến đề tài mà hai người vẫn đang thảo luận trước đấy.
Tống Nghiên không ngờ cô sẽ cố chấp với chuyện này như vậy, bám chặt mãi không tha, xem ra rất để ý.
Anh thở dài ôm người vào trong ngực, ý đồ muốn thuyết phục cô: “Không hay thật mà.”
Ôn Lệ bắt đầu chiến thuật khen lấy lòng: “Không ai là toàn vẹn hết, anh vừa cao vừa đẹp trai, khuôn mặt này đã đủ để đền bù lại tất cả.”
Trên khuôn mặt ngàn năm không đổi của Tống Nghiên hiếm khi lộ ra biểu cảm khó xử và không biết phải làm sao.
Ôn Lệ dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-chong-sieu-sao-hoi-ngot/2351108/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.