Hô hấp đan xen, không phân biệt được là của ai.
Ánh đèn mờ nhạt bao trùm khắp căn phòng.
Cả người Hứa Tinh vô lực ngã xuống giường, trên người phủ một tầng mồ hôi mỏng.
Giang Cảnh Di ôm lấy cô, trầm luân. Hơi thở phảng phất sau lưng cô, cơ hồ muốn hòa tan.
*
Ngoài cửa sổ, gió lạnh gào thét.
Nhưng bên trong phòng, không khí tán loạn hơi thở nóng bỏng.
Hứa Tinh như từ trong nước vớt lên. Đôi mắt hạnh mở to, mờ mịt không rõ là đêm hay ngày.
Giang Cảnh Di bế cô vào phòng tắm. Cả người Hứa Tinh dán lên thân hình anh, nghe tiếng tim đập có lực, cô bắt đầu cảm thấy mình tỉnh táo lại được đôi chút.
Thở hổn hển, nhẹ vỗ vào tay anh, "Em có thể tự đi được"
Lời nói phát ra, khàn đến không thể khàn hơn.
"Ngoan nào bảo bối, để anh bế em vào, nhé?"
Hứa Tinh nằm trong bồn tắm. Giang Cảnh Di cúi người, hôn cô, "Anh đi dọn dẹp ở ngoài kia một chút..."
*
Không bao lâu sau, Giang Cảnh Di lại đi vào, muốn giúp Hứa Tinh tắm rửa.
Hứa Tinh trốn tránh anh, "Anh A Cảnh, em đauuuu~"
Thân thể cô thật sự là không chịu được nữa rồi! Âm thanh oán trách càng lúc càng to.
Nhưng Hứa Tinh không biết, vào thời điểm này, giọng nói của cô như đang tiếp thêm dầu vào lửa. Cũng may, Giang Cảnh Di vẫn còn chút lí trí, biết mình không thể lăn lộn cô thêm được nữa, đoàng hoàng tắm rửa rồi mặc quần áo giúp cô.
- ---------------------
Trong phòng ngủ bật máy sưởi nên rất ấm áp, thoang thoảng đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-chong-hao-mon-that-ngot/936160/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.