Lúc này trong xe, trên đường về Vương gia 
 " Đã báo cho AZ và Hàn thiếu. Họ sẽ đến thẳng Vương gia." Trương Nghị vào thẳng vấn đề 
 " Bọn họ không biết chuyện tối nay. Chúng phong tỏ tin tức sao??" Mạc Đằng ngây thơ nói. (nếu biết thì làm gì có chuyện mẹ cô chết) 
 " Lão đại,cây còn..." nguyên văn câu là " còn rẽ còn đâm hoa kết trái " ( ý hỏi lão đại cao cao tại thượng của chúng ta có muốn giệt cỏ tận gốc không đấy) nào ngờ Lý Nghị chưa nói được nửa đã bị anh lão đại bịt miệng 
 " Tất cả để cô ấy quyết định" Anh nói giọng sủng nịnh,ánh mắt vẫn không rời khỏi cô. Nghe vậy cũng đúng ai nói gì. 
 Từ lúc rời khỏi biệt thự Hàn gia anh vẫn gồng mình chẳng hiểu sao anh không thể thả lỏng bản thân, anh chăm chú nhìn cô. Chẳng lẽ là vì cô gái này, anh đã có tình cảm với cô ấy sao. 
 Trong đầu anh rất nhiều câu hỏi rất nhiều rất nhiều. Nếu lúc đó anh đến muộn tý nữa thì cô sẽ thế nào. Nếu anh đến muộn thì liệu anh có gặp cô. Nếu cô có chuyện gì bất trắc anh sẽ thế nào, Hàn gia sẽ ra sao. Anh thật sự lo lắng cho cô, anh rất sợ mất cô. 
Lúc này anh mới nhận ra, cô gái này là mảnh ghép còn thiếu trong đời anh. Nhất định anh sẽ hết mực bảo vệ hết mực che chở chăm sóc cô. Anh sẽ không để bất cứ ai tổn thương đến cô. Từ nay cô là của Vương Hạo Thiên anh, một mình anh sẽ độc chiếm cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-chong-hac-dao/221864/chuong-2.html