******************
Hàn Bạc Băng nhẹ nhàng bước xuống giường, bàn chân cô nhẹ nhàng bước trên sàn nhà không gây ra bất cứ tiếng động nào giống như bàn chân cô được lót sẵn một lớp bông vậy.
"Anh đang nghĩ cái gì??" Hàn Bạc Băng vòng tay ôm chặt tấm lưng hiu quạnh lạnh lẽo kia, cô khàn khàn hỏi.
Vương Hạo Thiên giật thột, sống lưng anh bỗng cứng lại, anh muốn quay người như vòng tay ở eo bỗng siết chặt:"Em.......em nhớ lại rồi??"
Cô lắc đầu, mếu máo như trẻ lên ba:"Em không có, là em lừa anh."
"Em......Anh xin lỗi....là anh mà em phải bị thương...tất cả....là lỗi của anh cái này của bốn năm trước cũng vậy."
Vương Hạo Thiên vùi đầu trong cổ Hàn Bạc Băng nghẹn ứ họng.
"Để em khử trùng vết thương cho anh trước đã. Em không muốn cưới một người đàn ông thiếu một tay đâu." Cô cố gắng trêu đùa anh.
Sau khi vợ nhỏ giúp anh băng bó vết thương anh nhăn mặt hỏi cô:"Em sẽ quên anh sao??"
Cô cười:"Với em, anh mãi mãi mãi ở đây." Cô lấy tay anh đặt lên ngực trái mình, cô nói tiếp:"Anh mãi mãi ở trong tim em, em có thể quên bất cứ ai nhưng anh thì mãi mãi chẳng thể quên. Dẫu có quên thì nhất định sẽ nhớ lại."
Hàn Bạc Băng lại dịu dàng ôm anh giọng cô nhẹ nhàng:"Còn nữa bốn năm trước là vì chúng ta còn bốc đồng, chúng ta còn có những suy nghĩ trẻ con làm sao giống bây giờ. Tiểu bảo bối của chúng ta đã lớn rồi."
"Mạc Hân nói, khi mang thai em đã bị động thai mấy lần. Ngay cả khi em có thể sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-chong-hac-dao/1109665/chuong-67.html