*********
Trên đường về thấy tâm trạng Hàn Bạc Băng đã ổn hơn Vương Hạo Thiên quay sang hỏi:" Băng Băng, em muốn về Hàn gia hay Vương gia. "
Nghe câu hỏi của anh, cô tỏ ra khó hiểu:" Hả, tất nhiên là Vương gia. Anh định trả em về nhà ba vợ sao??". Hai chữ "ba vợ" từ miệng cô sao mà có sức hút quá vậy. Anh nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi cô nụ hôn ấm ấp, dịu dàng đầy tình cảm.
Hai thanh niên F.A ngồi ghế trước đỏ mặt tía tai miệng cười toe toét. Ít nhất họ biết chị dâu có vẻ âu sầu là vì chuyện khác chứ chẳng liên quan đến lão đại Vương Hạo Thiên.
Vừa về đến Vương gia Vương Hạo Thiên đã bế Hàn Bạc Băng lên phòng.
Anh tắm rửa sạch sẽ cho cô, lau khô người khoác cho cô chiếc váy lụa mỏng màu trắng rồi bế lên giường. Người cô cứ được đặt lên giường là mền nhũn như sợi bún.
"Con sâu lười nhà em, cứ gặp giường là như sợi bún vậy." Thấy vợ nhỏ đáng yêu quá mức anh cũng nói lên nỗi lòng.
Cô liếc nhìn anh một cách dễ thương rồi hất mặt đi chỗ khác giả vờ hờn dỗi. Anh cũng tắm rửa sạch sẽ trèo lên giường nằm với cô :" Băng Băng em không sao chứ??"
Giọng nói ấm áp, khuôn mặt đầy lo lắng của Vương Hạo Thiên làm cho Hàn Bạc Băng cảm động. Cô quay người vòng tay qua cổ anh hỏi ngược lại:" Sao anh không hỏi em lí do??" Anh lại ôn nhu vuốt tóc cô như vuốt chú cún con:" Nếu em không nói thì anh sẽ không hỏi. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-chong-hac-dao/1109621/chuong-23.html