gồi trên giường ởphòng nhỏ, mẹ Diệp nhìn chăm chăm vào Diệp Bội: “Bội Bội, hôm nay conrất kỳ lạ, rất nhiều việc cũng không phải là con sẽ làm, hiện tại mẹcũng cần biết nguyên nhân.”
Ánh mắt của Diệp Bội nhẹ nhàng lập lờ, a a ô ô mà nói: “Không có đâu mà mẹ, mẹ nghĩ nhiều đấy?”
”Bội Bội, “ Nét mặt mẹ Diệp nghiêm túc, “Có phải con có chuyện gạt mẹ hay không?”
Diệp Bội cúi đầu, dáng vẻ làm bộ như hoang mang sợ hãi, xua tay lia lịa: “Không có, mẹ, con không có.”
”Bội Bội.”
”Được rồi, con nói, nhưng con nói mẹ đừng tức giận.” Cẩn thận từng li từng tí nhìn nét mặt mẹ Diệp, cũng không phải là Diệp Bội cố ý tính toán, chỉlà đôi lúc có mấy lời nói ra cũng sẽ không có người tin tưởng.
”Được, con nói, mẹ sẽ không tức giận.” Không thể không nói, mẹ Diệp thật sự là bị lời Diệp Bội nói khơi dậy hứng thú, vẻ tò mò trên mặt càng nặng hơn.
”Khụ khụ,“ Trước ho khan một tiếng, thái độ của Diệp Bội rất bất đắc dĩ,”Thật ra là như vầy, con có giấc mơ, nằm mơ thấy lúc sang năm cô út tựsát, hình như chuyện sau đó có liên quan với dượng út.”
Mẹ Diệpthở phào nhẹ nhõm: “Mẹ còn tưởng rằng chuyện gì chứ, cũng chỉ là mộtgiấc mơ mà thôi, mẹ nói chứ, tại sao thái độ của con thoáng cái lạikhông tốt với dượng út, thì ra nguyên do là vậy, được rồi,d!^Nd+n(#Q%* Bội Bội, đây chẳng qua là giấc mơ, dù sao con cũng **đừng tưởng thiệt, cô út con sẽ không có việc gì.”
Cắn cắn môi,Diệp Bội tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-chong-cung-quan-gia/124811/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.