“Chị dâu cả à,“ Cô út Diệp cười ha hả nói, “Bội Bội đúng là càng ngày càng nghe lời, chờ anhcả trở lại nhất định sẽ rất vui vẻ.”
”Hi vọng như thế.” Mẹ Diệpthật ra thì đối với Diệp Bội cũng càng ngày càng hài lòng, từ khi DiệpBội lên tiểu học, bắt đầu từ ngày đó giống như đột nhiên lại hiểuchuyện, mỗi ngày đều tự mình giặt quần áo sau khi tắm rửa, thậm chí cólúc bà nấu cơm còn ở bên cạnh nhìn, nói là chờ sau này lúc có thể tớibếp lò thì làm cơm cho bà ăn, tuy rằng nói không biết có thể thực hiệnhay không, nhưng vui vẻ là chắc chắn.
Điền Hạo Hạo có thể đãchơi mệt rồi, cũng dừng lại, chạy đến bên cạnh cô út Diệp nhìn động táccủa Diệp Bội, tò mò hỏi: “Chị, chị đang làm gì đó?”
”Đấm chân cho mẹ em, em muốn cùng làm hay không, chơi rất vui nha.” Diệp Bội làm chịquen rồi, không chỉ là bên bà nội, cho dù cộng thêm bên ông ngoại và bàngoại kia trên mình cũng chỉ có một anh trai, cho nên bình thường cô đều làm chị cũng coi là mò mẫm tương đối rõ ràng đối với tâm lý trẻ con.
Quả nhiên, Điền Hạo Hạo bị lời Diệp Bội nói gợi ra hứng thú, vui mừng kêulên: “Được, em cũng đấm chân cho mẹ.” Nói xong cũng từng chút một bắtđầu đấm chân, tuy là về động tác thật chẳng ra cái, nhưng khi nhìn vẻmặt cô út Diệp vẫn rất hưởng thụ.
”Vân Tuyết à” Mẹ Diệp trêu ghẹo nói, “Em xem Hạo Hạo cũng rất nghe lời không phải sao?” Diệp Vân Tuyếtlà tên cô út Diệp, Diệp Bội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-chong-cung-quan-gia/124809/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.