“Bọn buôn người?” Quả nhiên là mẹ Diệp bị Diêu Cẩn lôi kéo cảm xúc.
“Đúng vậy ạ, “ Diêu Cẩn cúi đầu, thật giống như cảm xúc vẫn ở trong trạng thái suy sụp, hình như còn có một chút cảm xúc sợ hãi toả ra từ trên người anh, “Ngày đó con đang chơi ở bên ngoài, nhưng không biết vì sao lại đột nhiên ngủ mất tiêu, chờ lúc con tỉnh lại thì con ở trên một chiếc xe, bọn họ luôn luôn trông coi con thậm chí không phải quá lơi lỏng, khoảng qua hai ngày thì phải, có một ngày bọn họ mang theo con đến một bến xe, chốc lát con la to thì bị bọn họ bắt được dùng sức đánh con, còn nói với người chung quanh con là một đứa trẻ hư.”
“Khổ thân con, “ Mẹ Diệp vuốt ve tóc Diêu Cẩn, “Sau đó thì sao? Làm thế nào con trốn ra được?”
Vào lúc này cuối cùng Diêu Cẩn không phải ở trong cảm xúc như vậy, ngẩng đầu cười nói: “Con lợi dụng lúc bọn họ không chú ý trộm tiền của bọn họ, sau đó mua vé xe lên đường nhanh nhất, sau đó đã đến nơi này, thật không ngờ đã gặp được người tốt như cô vậy.”
“Cũng đúng, tình huống như con thật sự là quá may mắn, đúng rồi, Tiểu Cẩn, con còn nhớ rõ số điện thoại ở nhà không? Gọi điện thoại về báo cho ba mẹ con tới đón con về.”
“Dạ, con biết rồi, cô ơi, cám ơn cô, cô thật sự là người tốt.”
Diệp Bội cứ yên lặng như vậy nghe xong lời kể của Diêu Cẩn, đợi đến lúc mẹ Diệp đi rửa chén liếc mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-chong-cung-quan-gia/124801/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.