Editor: Chôm chôm
Cố Chính Giới bị Cố Khấu ôm lấy lòng như vậy, nhưng không chỉ một chút vui mừng cũng không có mà ngược lại còn đẩy tay cô ra, nói: “Khoảng thời gian này phải thành thật ở trong phim trường, không có việc gì thì đừng ra ngoài.”
Vừa ra viện là hắn giống như đã biến trở lại thành Cố Chính Giới không dễ thân cận kia.
Cố Khấu không suy nghĩ nhiều vẫn đề này, chỉ là trong lòng lại nhớ tới câu nói vừa rồi trong phòng bệnh của Lý tổng “Chó cùng rứt giậu”, và “Dùng thủ đoạn”, nghĩa đen lẫn nghĩa bóng đều không phải ý tốt gì.
cô hơi do dự một chút rồi hỏi: “Có chuyện gì phải không ạ?”
Cố Chính Giới chưa bao giờ nói với cô về chuyện làm ăn, mí mắt cũng không nâng, đưa ô cho cô, “Có linh cảm xấu.”
nói rất hay, cứ như là đoàn phim có màng chắn đề phòng chuyện xấu vậy.
Cố Khấu cầm ô lộc cộc bước trở về. Trời đã khuya, lại đang mưa,bên ngoài khách sạn không có một ai, chỉ có một người đứng dựa vào cửa, cạnh máy bán hàng tự động nghe nhạc, bước tới gần mới biết đó là Lâm Văn Phi.
Cố Khấu không biết hắn có nhìn thấy Cố Chính Giới đưa mình về không, trong lòng có chút bồn chồn, bước chân liền trở nên thận trọng một chút.
một tay cô cầm hộp bánh ngọt, một tay kia quơ trước mặt hắn, “Đàn anh! anh ở đây làm gì thế ạ?” (Rồi chứ tay cầm ô đâu chị?)
Cố Khấu bọc mình như một cái bánh chưng, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt, nhưng Lâm Văn Phi vẫn dễ dàng nhận ra, tháo tai nghe hỏi cô: “anh đợi người. Trời lạnh đến vậy sao?”
Bên cạnh hắn có một chiếc ô, Cố Khấu không biết có phải hắn đang đợi mình không, đành phải cười trừ, “Tuyết sắp rơi rồi, đến lúc đó có thể đắp người tuyết.”
Lâm Văn Phi rất ít khi thấy cô nhẹ nhàng như hôm nay, cũng dâng khoé miệng cười, “Chuyện thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-chong-co-gia/3205845/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.