Chương trước
Chương sau
Nhìn bóng lưng dứt khoát của anh, Trình Kỳ Khiết như rơi cả người vào hầm băng.

Anh tức giận nhưng cô không biết vì sao anh tức giận? Cô cảm thấy dù mình làm thế nào đều không thể khiến anh vui, hay do chính anh vốn đã không thích cô? Cho nên cố gắng nhiều hơn nữa cũng sẽ vô dụng… Ý nghĩ này làm cô thấy lạnh người, cô vòng tay tự ôm lấy mình, mờ mịt khổ sở không biết nên làm sao.

Trình Kỳ Khiết thất thần trôi qua một ngày như ác mộng, điện thoại giới truyền thông liên tục gọi tới hỏi thái độ của cô.

Về chồng của cô ở bên ngoài, tâm trạng của cô như thế nào?

Cô trả lời qua loa câu hỏi ngu xuẩn ấy, đều để trợ lý đứng ra giải quyết nhưng có một số cuộc gọi cô không chắn được, đó là bà nội, bố mẹ và chị gái của cô…

“Không có việc gì, toàn do báo chí viết linh tinh, vâng, bọn con không có sao”.

Không có việc gì

Cô không biết mình đã nói mấy lần những từ đó trong một ngày. Dường như cô nói vậy để thuyết phục chính bản thân mình cũng tin như khi nói cho người khác nghe….

Mệt quá.

Cô thật sự rất mệt mỏi.

Cô quyết định tan làm trước một tiếng bởi cô thật sự không chống đỡ nổi nữa. Cô muốn tìm một nơi không có ai để trốn tránh khóc lóc một trận, khóc cho khát vọng đã khiến cô đau lòng.

Cô cảm thấy rất khó chịu, đầu bùng nhùng, không nghĩ được gì đi ra khỏi phòng làm việc. Bên ngoài một đám phóng viên thấy cô vừa bước ra toà nhà liền chạy ùa đến như đàn cá mập ngửi thấy mùi máu.

“Trịnh phu nhân xin hãy phát biểu đôi lời về suy nghĩ của cô”.

“Có phải hai người đã nói đến việc ly hôn phải không? Nếu vậy, hợp tác giữa công ty tập đoàn họ Trịnh và họ Trình có bị phá bỏ hay không?”

Các vấn đề sắc bén lần lượt đưa ra, giống như một cái dao nhọn cắt gọn lòng dạ cô, đối mặt với ánh đèn flash không ngừng chiếu đến, cô dường như sắp ngã nhào xuống, tay cô theo bản năng bảo vệ bụng của mình.

Cô phải kiên cường, cô tự nói với bản thân, ngàn vạn lần không thể bị suy sụp vào giờ khắc này.

“Tôi tin tưởng chồng mình.” Trình Kỳ Khiết dùng giọng điệu bình tĩnh nói, chỉ có móng tay bấm chặt vào thịt đến chảy máu trong bàn tay tiết lộ cảm xúc chân thật của cô lúc này.

“Hình ảnh trên tạp chí giải thích thế nào, cô gái đó chính là bạn gái trước của chồng cô? Sau khi cưới cô, bọn họ vẫn thường qua lại với nhau thật sao? Cô có chấp nhận chồng mình cưới thêm vợ hai không?”

“Tôi tin tưởng chồng mình.” Bất kể bọn họ hỏi gì, Trình Kỳ Khiết vẫn kiên trì chỉ nói câu này.

Thật may rốt cuộc bảo vệ công ty đã đến giúp cô giải vây, hộ tống cô lên xe. Đóng cửa xe, cả người như bị rút hết sức lực, cô chỉ có thể chán nản ngửa người ngồi ở đằng sau.

Tin tức náo động lớn như thế, dưới yêu cầu của ông nội, buổi tối mỗi ngày Trịnh Bang Duệ đều đúng lúc về nhà ăn cơm, Trịnh Chính Đường rất đắc ý bởi vì lời ông nói còn kiềm chế được cháu trai, nhưng đối với Trình Kỳ Khiết mà nói, điều này trái lại thành hình phạt tàn khốc.

Không khí bữa cơm tối yên ắng như bãi tha ma, cô phải nghĩ đủ biện pháp tìm đề tài để thay đổi bầu không khí, đối diện với vẻ mặt vô cảm của chồng, cô phải giả vờ như không có việc gì, làm bộ như quan hệ bọn họ vẫn rất tốt, rất ân ái…

Cô căn bản không ăn được thứ gì ngon miệng.

Cô chỉ máy móc bỏ thức ăn vào trong miệng không khiến người khác nhìn ra sự bất thường, Trình Kỳ Khiết nuốt vào một miếng cá kho tàu, đột nhiên cảm thấy nước chua dâng lên.

“Con xin lỗi, con xin phép đi toilet.” Trước khi phun ra, cô vội vàng xông vào nhà vệ sinh.

Trịnh Bang Duệ nhìn bóng lưng gầy yếu của cô, lông mày nhíu chặt.

Cô hình như gầy hơn?

Chết tiệt, thắt lưng của cô nắm chặt giống như có thể gãy, cả người y như một trang giấy, nhợt nhạt, yếu ớt bất kể lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Bề ngoài, cô không biểu hiện gì khác thường nhưng sau khi biết cô là kẻ lừa đảo thì anh phát hiện cô ‘khoẻ mạnh’ đều là giả bộ. Cô không phải đang khoẻ, anh lạnh lùng nhìn sau bao nhiêu ngày, cô vẫn gắng gượng chống đỡ trước mặt mọi người.

Anh rất tức giận, mỗi lần nhìn cô gắng gượng làm cho trong lòng anh đều giận đến nổi lửa, chính phần tức giận cũng ngăn cản sự kích động muốn thoả hiệp với cô.

Anh biết anh không chống đỡ được bao lâu nữa.

Cô thiết kế hôn nhân của bọn họ thì làm sao? Đó là bởi vì cô thích anh, hơn nữa còn thích từ lâu….

Gần đây anh vừa nghĩ lại vừa giải thích cho cô ở trong lòng, dần dần, đối với sự lừa dối của cô đã cảm thấy không quá quan trọng, ngược lại trái tim còn có chút vui sướng.

Còn có chính là…

Đáng chết, cô thật sự quá gầy.

Đợi lát nữa cơm nước xong anh muốn nói chuyện với cô thật bình tĩnh, giữa bọn họ có rất nhiều chuyện nên nói rõ ràng.

Trong nhà vệ sinh, Trình Kỳ Khiết lại nôn hết bữa tối vừa ăn ra, cả người trở nên càng yếu ớt, bước chân lảo đảo. Nhưng cô vẫn phải trở về phòng ăn, nếu không trưởng bối sẽ lo lắng, suy nghĩ này chống đỡ làm thân thể cô tiến về phía trước, đi ngang qua  phòng khách thì thấy tiếng điện thoại vang lên.

Cô nhận điện thoại, “Nhà họ Trịnh xin nghe”

“Tôi tìm Bang Duệ”.

Âm thanh nũng nịu của một người phụ nữ trẻ truyền vào trong tai, Trình Kỳ Khiết chỉ cảm thấy khó chịu như bị tát.

Rất nhiều việc cô cho rằng không nhìn, không nghĩ, không nghe thì có thể trôi qua nhưng hôm nay người phụ nữ kia lại gọi điện thoại đến tận nhà tìm chồng cô? Ngay cả một chỗ lẩn tránh cũng không cho cô sao?

Cô nghĩ dập điện thoại, nghĩ hỏi đối phương là ai, nghĩ mắng to đối phương là hồ ly tinh không biết xấu hổ, nghĩ nổi bệnh tâm thần…. Vậy mà cuối cùng, cô chỉ nắm chặt ống nghe trong tay, tỉnh táo, lý trí, xin đối phương chờ một chút.

Cô đi trở lại phòng ăn, đưa điện thoại cho chồng, “Anh Bang Duệ, điện thoại của anh”.

Trịnh Bang Duệ nhướn mày, cầm lấy ống nghe, nghe được âm thanh đầu bên kia điện thoại thì sắc mặt trầm xuống, anh đứng dậy rời khỏi bàn ăn, đi tới một phòng khác nghe.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.