"Thật sự?" Mặt của cô sáng lên."Cám ơn anh, vậy em không quấy rầy anh nữa, anh còn phải làm việc đến rất khuya sao? Có cần em chuẩn bị đồ ăn khuya cho anh hay không?"
"Không cần".
"Vậy em trở về phòng trước, ngủ ngon".
Nhìn cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng sách, mi tâm Trịnh Bang Duệ khóa chặt lại.
Giọng nói của cô khách sáo dường như rất sợ anh sẽ từ chối yêu cầu đơn giản như vậy.
Từ sau khi kết hôn cô vẫn luôn như vậy, an phận thủ thường đóng vai một người vợ tốt.
Trịnh Bang Duệ nhớ tới ngày đó, hiếm khi ông nội gọi anh đến vỗ vỗ vai anh nói gần đây tính tình anh sửa đổi rất nhiều, mấy lão cổ đông trong công ty đều nói anh nhiều chỗ câu nệ không ít trở nên ngày càng thành thục hơn. Ông nội nhìn thấy nỗ lực của anh đã có thể an tâm từ từ đem sản nghiệp gia tộc giao cho anh.
Quả thật khó tin.
Anh luôn yên lặng làm việc, không cho rằng mình cần thiết phải tranh công với người khác nên mặc kệ ông nội hoặc người trong công ty hiểu lầm anh, trước giờ anh đều không giải thích.
Làm sao mà ông nội lại đột nhiên tán thưởng anh như thế?
Không cần suy nghĩ nhiều, anh cũng biết nhất định có liên quan tới vợ anh. Cô rất được ông nội yêu thích, thường xuyên nói chuyện cùng ông nội, tự nhiên cũng thay anh nói không ít lời tốt đẹp đi?
Dường như cô thầm lặng làm rất nhiều cho anh nhưng cô chưa từng yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-chong-chop-nhoang/3275999/chuong-5-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.