Nhất là khi Trình Kỳ Khiết tiếp tục nói chuyện phiếm với Phan Vũ Hàng, mà Phan Vũ Hàng lại dịu dàng mỉm cười với cô.
Bình thường em vợ cùng anh rể sẽ có dáng vẻ quen thuộc như vậy sao?
Đột nhiên anh nhớ tới cô nói từ nhỏ ba người bọn họ đã biết nhau, nói cách khác Trình Kỳ Khiết cùng Phan Vũ Hàng cũng là thanh mai trúc mã?
Anh không biết có phải vừa rồi ăn cá quá nhanh hay không, cổ họng dường như có xương đâm vào, cảm thấy không quá thoải mái. Anh nghiêm mặt uống một hớp rượu đỏ, hi vọng giảm bớt đi cảm giác đó.
Thật may là, rất nhanh, Phan Vũ Hàng rời khỏi, đi đón cô dâu vừa mới thay xong trang phục, kế tiếp cũng không ngoại lệ là mời rượu mỗi bàn, Trịnh Bang Duệ ngồi ở bàn chính đang có rất nhiều vị trí bỏ trống, cuối cùng cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều.
Đến khi tiệc mừng kết thúc, từng vị khách đi ra khỏi phòng tiệc, không tránh khỏi nói vài lời may mắn chúc cô dâu chú rể, chụp ảnh chung một lúc . . . . . . Cuối cùng chỉ còn lại mấy người.
Khuôn mặt Trịnh Bang Duệ không thay đổi đứng ở một bên, nhìn Trình Kỳ Khiết ôm chị cô, thật ra thì sự kiên nhẫn của anh đã sắp muốn dùng hết, chỉ muốn mau trở về, nhưng ngược lại lúc anh nhìn thấy Trình Kỳ Khiết ôm Phan Vũ Hàng, cả người anh đột nhiên cứng ngắc.
Theo ý anh, cái ôm đó hình như quá dài.
Không biết qua bao lâu, bọn họ mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-chong-chop-nhoang/3275990/chuong-2-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.