Edit: Nhạc Dao
“Bảo bối tỉnh rồi?” Tần Chấp vội vàng cúp điện thoại, giọng nói cũng dịu dàng hơn hẳn.
Tô Uyển ngây thơ chớp mắt, ôm cổ chồng, lưu luyến dụi đầu vào ngực anh: “Chào buổi sáng, A Chấp!”
“Chào buổi sáng, bảo bối~” Anh gác cằm mình lên đầu cô, giọng nói trầm ấm vương chút vui vẻ, môi nở nụ cười dịu dàng.
Anh thấy vợ yêu còn đang nhắm mắt làm nũng thì chỉ vuốt nhẹ tóc cô, sau đó nhắm mắt hưởng thụ giây phút ấm áp này.
“Rời giường thôi A Chấp!” Một lát sau, Tô Uyển chớp mắt đôi mắt tỉnh táo của mình, véo nhẹ mũi chồng và nghiêm túc nói: “Mặt trời sắp chiếu đến mông rồi!”
Anh chỉ cười, để mặc cô véo mũi mình, cưng chiều đáp: “Ừm!”
…
Tô Uyển kéo rèm, ánh mặt trời chói chang cũng theo cửa sổ mà len vào căn phòng. Lúc đến phòng khách, mắt cô mở to vì ngạc nhiên khi thấy thời gian đang hiển thị trên đồng hồ.
Cô chạy vèo đến phòng bếp, nhào đến tấm lưng của chồng, rồi ôm eo anh: “A Chấp ơi, thì ra bây giờ còn sớm lắm!”
“Sao vậy bảo bối?” Bàn tay đang xào đồ ăn của Tần Chấp vẫn vững vàng khi bị vợ yêu đột ngột ôm lấy, sắc mặt lại dịu đi đôi chút.
“A Chấp có mệt không?” Cô tựa trán vào lưng chồng, khẽ khàng đụng anh. Sớm vậy mà cô đã đánh thức A Chấp, không biết anh có mệt không nhỉ?
“Anh không mệt.” Động tác của Tần Chấp khựng lại, nụ cười bỗng trở nên dịu dàng. Anh xoay người, dùng một tay ôm bảo bối của mình vào lòng, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-chong-anh-hau-nguoc-cau-hang-ngay/1176430/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.