Edit: Nhạc Dao
Beta: Hikari2088
“A Chấp, ôm em đi~” Tô Uyển vẫn nhắm nghiền mắt, mơ màng giơ tay ra đòi ôm.
Tần Chấp nhoẻn miệng cười, dùng sức ôm cô lên đùi mình.
Tô Uyển mê mang vòng tay qua cổ chồng, ngáp một cái, dụi đầu vào cổ anh, rồi ngủ tiếp.
Tần Chấp lặng thinh cười, nghiêng đầu để cô dựa thoải mái hơn, rồi nhẹ nhàng mặc quần áo vào cho cô, giống như đang chăm sóc một đứa bé vậy.
“Hôm nay tụi mình ăn bánh bao hấp nhỏ của tiệm Ruộng lúa mạch nhé?”
“Vâng.” Tô Uyển phun ra nước súc miệng, bọt dính bên mép, chớp mắt hỏi: “Bánh bao hấp nhỏ của tiệm Ruộng lúa mạch khó mua lắm! Đợi siêu lâu luôn! Có phải A Chấp đã đứng đợi rất lâu không?”
Tần Chấp cúi đầu nở nụ cười, không trả lời vợ, chỉ cầm khăn lông nhẹ nhàng lau bọt nước bên mép cô, rồi nắm lấy tay cô.
“Ăn cơm thôi nào bảo bối~”
“Thưa boss!” A Giáp lặng lẽ đi vào.
“Nói đi.” Tần Chấp nói khẽ, nheo đôi mắt lạnh lùng của mình, rồi quay đầu dỗ dành bảo bối ăn cơm.
“Dạ.” A Giáp đứng thẳng tắp ở phía sau lưng anh: “Thuộc hạ đã điều tra ra, kẻ chủ mưu sau sự việc bôi nhọ danh dự của phu nhân chính là cô hai nhà họ Triệu.”
Bầu không khí bỗng nhiên im bặt, chỉ còn mỗi tiếng Tần Chấp dịu dàng dỗ dành Tô Uyển ăn sáng.
Sau khi Tô Uyển lắc đầu không chịu ăn thêm nữa, Tần Chấp mới bỏ cái chén xuống, rồi đứng dậy.
Anh cúi đầu nhìn bảo bối đang níu lấy gấu áo của mình, nở một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-chong-anh-hau-nguoc-cau-hang-ngay/1176399/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.