Edit: Nhạc Dao Beta: Hikari2088 Hôm nay tiệc sinh nhật của ông Ngô. Tuy ông đã nghỉ hưu nhưng uy tín vẫn còn rất cao. Những ai nhận được thiệp mời đều phải nể mặt ông mà đến cả. Thậm chí, còn có một số người vì nhận được thiệp mời mà nói cầu thần bái phật cũng không ngoa chút nào. Buổi tối, khi Tần Chấp và Tô Uyển đến thì đã có không ít người. Với mối quan hệ này giữa hai nhà, họ đến giờ này là vừa đúng lúc. Dù sao họ cũng là hậu bối, đến muộn quá thì không lễ phép. Sau khi họ đi vào, Tần Chấp cố tình đi chậm lại để sóng bước với Tô Uyển. Vì ai ở đây cũng thuộc giới thượng lưu nên đều biết nhận ra Tần Chấp. Có không ít người bưng ly rượu, chuẩn bị đến bắt chuyện khi thấy anh, sau đó vội dừng bước khi thấy người kia. Đại thiếu gia của nhà họ Ngô - Ngô Lỗi, đồng thời cũng là người thừa kế của Ngô gia thế hệ này. Tần Chấp vốn không phải người thừa kế của nhà họ Tần, cũng nhỏ tuổi hơn họ nhiều nên đáng lý ra không cần đích thân Ngô Lỗi tiếp đón mới đúng. Chuyện này nói ra thì dài dòng, ban đầu ai cũng xem nhẹ Tần Chấp, cho đến khi có người tự nộp mạng. Tuy cậu ta nhỏ tuổi nhưng thủ đoạn rất tàn nhẫn, khiến người khác vừa sợ hãi vừa phải dè chừng. “Tần thiếu.” Ngô Lỗi cầm ly rượu, nở một nụ cười công thức hoá, trong mắt loé lên vẻ thù hằn nhưng ngoài miệng vẫn chào hỏi Tần Chấp: “đã lâu không gặp, hoan nghênh.” Tần Chấp xoay người, lấy một ly rượu từ phục vụ đi ngang qua rồi cụng ly với Ngô Lỗi. “đã lâu không gặp, Ngô thiếu.” Tần Chấp nở một nụ cười ôn hoà. Nụ cười này không u ám như lúc nhỏ mà chỉ có sự vô cảm. Trùng hợp là anh cũng không thích người này lắm. Hai người đàn ông liếc nhau một cái liền dời mắt, tiếp tục cười nhạt. Họ không nói gì nhiều, chỉ cụng ly một lần, tán gẫu hai câu liền ăn ý tách ra. Tần Chấp ôm chặt eo của Tô Uyển, để cô tựa vào người anh: “Chúng ta đi tìm anh hai thôi.” “Dạ.” cô ngoan ngoãn gật đầu. anh vuốt tay cô, tranh thủ khi mọi người chưa kịp bắt chuyện liền dẫn cô đi tìm anh hai. anh trai Tần cũng đã thấy em trai của mình, mặt lạnh tanh, gật đầu tỏ vẻ xin lỗi những người đang bao vây lấy mình, đứng yên chờ em trai và em dâu đến. “An An.” Khuôn mặt của Tần Hãn dịu xuống khi thấy Tần Chấp, sau đó gật đầu với Tô Uyển đang được em mình cẩn thận che chở trong lòng, ôn hoà nói: “Tiểu Uyển.” Tần Hãn luôn cho rằng chuyện năm xưa xảy đến với Tần Chấp có liên quan đến mình nên vẫn cứ canh cánh trong lòng, cứ đòi gọi Tần Chấp là An An. Sau khi đã trưởng thành thì anh ấy vẫn không chịu sửa miệng. “anh.” Tô Uyển và Tần Chấp đồng thanh gọi. Đôi mắt của Tần Chấp cũng dịu xuống. anh và Tần Hãn cách nhau mười tuổi, từ nhỏ anh ấy đã nuông chiều anh, nói anh được anh trai nuôi lớn cũng không ngoa. “Ừ.” Chắc là vì Tần Hãn đã quen chăm sóc Tần Chấp nên thuận miệng hỏi: “Trước khi em tới đã ăn lót dạ chưa?” “Dạ rồi.” Cả hai cùng gật đầu. Tần Chấp nheo mắt, ánh mắt đong đầy lo lắng: “Dạ dày của anh không tốt, lát nữa đừng uống nhiều quá nhé.” “Ừ.” Ý cười trong mắt Tần Hãn càng đậm hơn, biết chỗ này không tiện nói chuyện nên không nói thêm gì cả. Trong một góc nọ, có người nhìn thấy nụ cười đặc biệt này, liền uống cạn một ly rượu. “Chúng ta đi chúc thọ thôi.” Tần Hãn vừa cầm ly rượu vừa dẫn Tần Chấp và Tô Uyển đến chúc thọ ông Ngô. “Chào ông Ngô.” Tần Hãn cầm ly rượu, bỏ quà của mình xuống, nghiêm túc nói: “Chúc ngài thọ tỷ Nam Sơn.” Tần Chấp lặng lẽ quan sát xung quanh, thấy ông Ngô khoẻ mạnh ngồi ở giữa, nhưng theo tin tức của anh thì ông ta cũng không còn mạnh khoẻ rồi. anh cũng nâng ly theo anh trai, uống một hớp, tay lại giữ chặt tay của Tô Uyển, không cho cô uống nhiều. cô bĩu môi, nhưng không phản bác anh ngay tại đây, chỉ ngoan ngoãn cầm ly rượu trong tay. “Ha ha.” Ông Ngô mỉm cười hoà nhã với Tần Hãn: “Chẳng mấy chốc mà thằng nhóc con này đã lớn vậy rồi, ông còn nhớ khi xưa ông nội của con dẫn con đi khắp nơi đấy.” Ông lại cười tủm tỉm áng chừng một khoảng: “Lúc đó con mới cao đến đây thôi.” Vừa dứt lời, ông liền cảm thán: “Chỉ trong chớp mắt mà cảnh còn người mất rồi!” Tần Hãn bình thản nghe ông nói hết, không hề nói thêm một lời. Sau khi ông Ngô cảm thán xong thì mới nhận ra chuyện này nên chỉ đành nói: “Dù sao thì ông nội của con cũng có bà nội đi chung nên họ sẽ hạnh phúc ở dưới âm phủ thôi.” Sau khi trò chuyện vài câu, ông Ngô liền cười nói: “Mấy đứa đừng đứng đây với ông già này nữa, tự đi chơi đi.” “Ông cứ nói đùa, trông ông còn khoẻ mạnh lắm ạ.” Tần Hãn cười, thuận theo ý của ông: “Tạm biệt ông ạ.” Tần Chấp ôm Tô Uyển chào tạm biệt ông Ngô, rời khỏi đây chung với anh trai. Nụ cười tươi rói của ông Ngô dần tắt, thở dài thườn thượt. Hai đứa trẻ thế hệ này của nhà họ Tần đều là rồng trong biển người cả. Cả hai đều không những không tranh chấp vì gia sản, mà thằng nhóc thứ hai còn tự gầy dựng nên sự nghiệp của mình, thằng lớn còn công khai nâng đỡ. Vì vậy nên giờ ai cũng biết Tần thiếu cả. Ông nghe đồn là trước đây thằng nhỏ cũng được gọi là Tần gia, nhưng vì nó thấy xưng hô này già quá nên đã muốn được gọi là Tần thiếu. A Lỗi thì lại… Mà thôi, giờ ông đã già rồi, không nhúng tay vào chuyện này được nữa. Sau khi chúc thọ thì cũng không còn gì để làm cả, chủ yếu là xã giao với người trên thương trường. Với thân phận của nhóm Tần Chấp thì xã giao đã không cần thiết nữa rồi. Tần Hãn biết em trai của mình không thích xã giao, dù ngoài mặt nó có mỉm cười, lễ phép nói vài ba câu thì sau đó cũng sẽ bỏ đi mất thôi. Vậy nên, anh đã bảo nó dẫn Uyển Uyển đi tìm chỗ nghỉ chân. Tần Chấp cũng không khách sáo với anh trai của mình, dặn anh uống ít rượu rồi ôm vợ đến một chỗ ngồi nghỉ. Lúc Tần Hãn đang trò chuyện với một người, vốn định nâng ly lên uống rượu thì tay chợt khựng lại khi nhớ đến lời dặn của An An, sau đó lại bỏ tay xuống. Bên này, Tần Chấp đang ôm Tô Uyển, để cô tựa vào lòng anh. “Em có mệt không?” anh đỡ cô ngồi xuống sofa trong khu nghỉ ngơi, rồi ngồi xổm xuống trước mặt cô, hoàn toàn không thèm để ý đến ánh mắt của người khác. “không mệt~” cô nheo mắt cười, vòng tay qua cổ anh, gật đầu chắc nịch: “không mệt chút nào cả!” anh nhẹ nhàng véo khuôn mặt trắng nõn của cô: “Giày cao gót cao như vậy thì sao có thể không mệt được chứ?” “không phải A Chấp luôn ôm em sao?” cô nắm lấy tay anh rồi thơm lên má anh. cô luôn tựa vào lòng anh, không phải dùng chút sức nào thì sao có thể mệt được chứ? Huống hồ, giày cao gót cũng không cao chút nào. “Vậy em có đói bụng không?” anh miễn cưỡng tin lời giải thích của cô, lại hỏi tiếp: “Chút nữa tụi mình mới về được nên em có muốn ăn gì không?” “Em không đói.” cô kéo anh dậy rồi đẩy anh ngồi xuống cạnh mình. nói xong, cô lại sửa miệng: “Em muốn ăn chút bánh ngọt.” Chiều nay A Chấp chưa ăn gì cả, chắc bây giờ anh đã đói rồi. A Chấp không những bưng một đĩa bánh ngọt về, mà còn thuận tay lấy luôn một đĩa vải. anh lau tay, sau đó bắt đầu nghiêm túc lột vỏ của quả vải, khiến cho ai nấy đều há hốc mồm vì ngạc nhiên. Mẹ ơi, đây là Tần thiếu tàn nhẫn ác độc kia sao?! “A~” cô cắm một miếng bánh ngọt lên, rồi đưa tới miệng của anh. Khuôn mặt của anh dịu xuống, ngoan ngoãn há miệng ăn. Đồng thời, động tác lột vải cũng càng lúc càng nhanh, lột xong thì đút cho vợ yêu. Khi anh thấy miệng của cô bị dính nước vải thì sẽ lấy khăn ra rồi dịu dàng lau cho cô. cô cũng rất tự nhiên mà nghiêng mặt qua để anh dễ lau hơn. Động tác của họ rất tự nhiên, như thể đã làm qua hàng ngàn hàng vạn lần vậy, khiến người khác khó mà sinh lòng nghi ngờ được. Có một số người vẫn còn hoài nghi tính chân thật của bức ảnh nổi tiếng kia trên Weibo, giờ nhìn thấy hai nhân vật chính tình tứ thì cảm giác như lượng rượu trong dạ dày đang nổi sóng. Mợ nó, ngược cẩu một lần trên internet vẫn chưa đủ hay sao mà còn ngược người ta ngay ngoài đời thế này!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]