Tôi kêu lên mấy tiếng xong liền nhào đến chỗ chú Đức, chú Đức thấy tôi ông như kiểu giật mình, vội vội vàng vàng ông đỡ lấy tôi:
- Vợ cậu Phong, cô đi đâu đây?
Tôi mếu máo run rẩy nói:
- Chú....cứu anh Phong...cứu anh ấy chú ơi...
Chú Đức nghe tôi nói thì cả kinh, ông gấp gáp hỏi han:
- Cô bình tĩnh, cô nói tôi nghe cậu Phong bị làm sao?
Tôi hít hít mấy hơi, cố gắng nói rõ ràng nhất có thể:
- Anh Phong...bị bỏ bùa bỏ ngải rồi chú...cứ 6 giờ là bị hành đau đớn quằn quại...mấy hôm nay còn ói ra máu đen nữa... chú...con gọi cho chú không được.. gọi không có được..Người ta kêu con đi tìm Thầy Hai Núi... con đi tìm... đi tìm chú ơi.
Chú Đức nghe tôi giải thích xong liền quay sang người bên cạnh, nói gấp:
- Thầy Hai, cô này là vợ của cậu mà tôi kể với Thầy. Giờ cậu ấy gặp nạn rồi, Thầy cùng tôi đi cứu cậu ấy rồi tìm cách giải yểm ở ao sen để không thì nguy lắm.
Thầy Hai nghe chú Đức nói, ông gật đầu từ tốn:
- Ừ, đi thôi thầy, tình hình cậu Phong e là sắp chuyển sang xấu rồi.
Nghe Thầy Hai nói mà lòng tôi chấn động, tôi vội vàng vừa mếu vừa hỏi:
- Thầy vậy cứu được không Thầy, cứu được chồng con không Thầy?
Thầy Hai nghe tôi hỏi, ông quay lại nhìn tôi, giọng ông từ tốn trầm ổn:
- Cứu kịp, người này chưa tới hạn không ch.ết được đâu.
Ôi Trời Phật ơi, nghe đến đây tôi mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Nước mắt không biết chảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cau-tu/1404679/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.