Sau cái hôm Phong đổ hết chén thuốc của tôi thì mỗi ngày đều đặn khi vú Huệ đem thuốc lên chính tay anh là người đổ đi hết không chừa lại một giọt nào. Lắm khi tôi bực dọc lắm nhưng nhìn mặt anh cứ trơ ra tôi lại điên hết người.
Hôm nay cũng là như thế, Phong vừa mới đổ hết chén thuốc, anh còn ghê gớm đến mức chờ giọt thuốc cuối cùng rơi xuống anh mới hài lòng đem cái chén về chỗ cũ. Càng nhìn càng bực, tôi càm ràm:
- Điên, anh bị điên rồi.
Phong nhếch môi nhìn tôi, anh nhỏ giọng:
- Sau này rồi em sẽ biết ai mới là người điên. Có bầu là do tôi, không phải do thuốc. Tôi không động đến thì em có bầu được chắc.
Tôi nghĩ thầm, ờ thì cũng đúng. Cái kia...anh không ấy ấy tôi không a a thì làm sao có á á được. Nhưng mà... thuốc này rõ tốt, chị Thắm uống cũng có bầu ngon nghẻ, sao tôi lại không được uống cơ chứ?
Thấy tôi định nói tiếp, Phong liền dùng 2 ngón tay chặn ngang miệng tôi, anh cười đểu:
- Bây giờ em muốn thế nào, "làm" luôn à?
Làm... làm cái gì? Ơ cái anh này, muốn làm là làm à?
Tôi lắc lắc đầu, lần kia quá đau bây giờ nghĩ lại tôi còn thấy ám ảnh đây. Thôi dẹp dẹp, từ từ hẳn đẻ, tôi còn trẻ, không vội không vội.
Phong dùng hai tay ép hai má tôi, anh nói nhỏ:
- Không thì đi ngủ đi, ngủ sớm đẹp da.
Tôi gật gật đầu, đi ngủ là thượng sách, tên này mặt càng ngày càng dày, lân la một hồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cau-tu/1404658/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.