Buổi sáng hôm đó má chồng tôi ra lệnh tiễn khách, dự định buổi chiều Thúy Liễu sẽ về lại thị xã. Nhưng ai ngờ đến trưa mụ vú lại lăn đùng ra sốt, thành ra má chồng tôi thương tình để Thúy Liễu lại chăm cho mụ vú đến khi nào mụ ta khỏi bệnh rồi về. Tôi nghe mà thấy buồn cười, cái độ này chắc mụ vú bệnh đến tháng sau luôn quá. Khổ thân mụ vú, hy sinh vì hạnh phúc cháu gái quá.
Chiều hôm ấy Phong về sớm như anh nói, lúc anh vào phòng thì tôi đang sứt thuốc trị phỏng. Thấy tôi đang lọ mọ sứt hai bên tay, anh đi nhanh đến giành lấy tuýt kem trên tay tôi. Anh để hai tay tôi trên đùi mình, vừa thoa nhẹ nhàng vừa nói:
- Làm không được thì xuống nhà kêu bé Li nó làm cho, lọ mọ mình ênh lỡ đụng trúng vết thương thì bảo sao.
Tôi vờ giận dỗi, trách:
- Ủa anh còn biết đến em à?
Phong nhìn tôi, anh cười cười:
- Nói vậy là sao, không biết em thì biết ai?
- Biết em mà hôm qua chửi em lớn tiếng như vậy, xong rồi bỏ mặc em đi đưa Thúy Liêu Thúy Liễu đi khám?
Phong đánh vào vai tôi cái nhẹ, anh giải thích:
- Em nói sai rồi, tôi chưa mắng em cái nào đâu, tôi chỉ hỏi em thôi. Tôi cũng không có bỏ mặc em, tôi gọi cho anh Tùng rồi, anh ấy nói chở em đi tôi mới yên tâm. Tối về tôi vẫn thăm em chỉ là em ngủ say như ch.ết có đoái hoài đến tôi đâu.
Tôi lại tru tréo:
- Anh nói cho suông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cau-tu/1404656/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.