Đỗ Hiểu Linh bắt đầu có cảm giác ngứa ran khắp người, cổ họng cháy khát. Một tay không bị còng bắt đầu đưa lên trên cổ áo. Chiếc cúc áo bật ra ngoài. Từ nơi đó khuôn ngực trắng trẻo lấp ló sau hàng cúc.
Lục Thiếu Quân vẫn ngồi ở một bên cười khinh bỉ:
“Hóa ra cô thật sự rẻ mạt như thế!”
Nói xong, anh không có hứng thứ tiếp tục nhìn cô, đứng lên đi ra ngoài, bỏ lại Đỗ Hiểu Linh một mình, tay bị xích ở giường.
Cô rất khát, chỉ muốn một làn nước mát dội xuống cơ thể mình lúc này để giải tỏa những bức bối. Mồ hôi bắt đầu chảy xuống, mọi cơ quan như có kiến bò quanh đó.
Tiếng cửa đóng sập lại, ý thức của Đỗ Hiểu Linh cũng theo đó gần như mất sạch. Trong những lúc mơ màng và khát khao của dục vọng nguyên thủy, Đỗ Hiểu Linh chỉ thấy như cơ thể mình đầm đìa mồ hôi, mãnh liệt mong được giải thoát khỏi những khổ sở đó.
…..
Trong phòng gym, Lục Thiếu Quân như muốn điên lên, anh không ngừng trút giận vào cái bao cát, hai vai run lên, miệng gầm gừ y như một con thú hoang.
“Đỗ Hiểu Linh, cô lại muốn cắm sừng tôi?”
Lục Thiếu Quân vừa đấm bao cát vừa quát tháo. Những tiếng quát mang theo sự tức giận và bức bối trong lòng.
“Lục Tư Phàm! Anh là cái thá gì? Sao cái gì của tôi anh cũng muốn cướp? Anh muốn đấu, tôi sẽ đấu với anh đến cùng.”
“Cậu chủ!”
Tiếng chú Lâm đã tới ngoài cửa. Lục Thiếu Quân lập tức dùng lại sự trút giận của mình.
“Chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cam-dung-bo-roi-anh/170995/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.