Đỗ Hiểu Linh xúc động cất tiếng. Mà trên xe lăn, người đàn ông cũng đã dừng lại ở đó. Khuôn mặt lập tức biến đổi, làn da nhăn nheo càng được thể nhăn lại vì những dao động trong lòng. Ông đưa tay về phía trước:
“Tiểu Linh Linh! Tiểu Linh Linh!”
Ninh Tiểu Sảnh không hiểu chuyện gì, ngơ ngác nhìn hai người. Mà Đỗ Hiểu Linh lúc này thì khóc như mưa, chạy ào đến bên cạnh người đàn ông trên xe lăn, ôm chầm lấy:
“Chú Đức! Chú còn sống? Đúng là chú rồi! Cháu đây, là Tiểu Linh Linh của chú đây!”
Trong căn phòng, tất cả mọi người đều nín lặng, chỉ thấy tiếng thút thít của một già một trẻ. Chú Đức ôm lấy cô chủ nhỏ của mình, mặc dù mắt đã không còn nhìn thấy nhưng bàn tay già nua ôm lấy khuôn mặt của Hiểu Linh xúc động đến nức nở.
“Tiểu Linh Linh! Cô chủ! Lão già này thật xin lỗi đã để cô phải khổ rồi.”
“Không có. Không có. Chú Đức. Gặp được chú thật tốt.”
Từ phía sau cửa Lục Thiếu Quân cũng đã tới. Anh lặng lẽ đứng ở một góc. Chứng kiến một cảnh này anh cũng không kìm được xúc động, đáy lòng lặng lại.
…
Sau thời khắc nhận lại ân nhân của mình, cả Đỗ Hiểu Linh và chú Đức đều rất vui vẻ trò chuyện, Đỗ Hiểu Linh lắng nghe chú Đức nói về cuộc sống của mình sau khi bị Vạn Như Ngọc hại suýt chết, chú trốn được lên tàu buôn sang nước S, dùng nghề họa sĩ đường phố mà kiếm tiền, dần dần thành lập lên Esther.
“Chú vẫn luôn cho tìm tung tích của cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cam-dung-bo-roi-anh/1653717/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.