Nước S, giữa trưa. 
Lục Thiếu Quân ngồi trong phòng làm việc, trước mặt toàn là văn kiện la liệt trên bàn. Anh làm việc muốn kiệt sức. 
Tiếng chuông điện thoại réo đến mấy hồi, anh mới tạm gác tất cả lại để nghe. 
“Lục tổng, Lâm Duy Kiên xảy ra chuyện rồi. Bây giờ đang cấp cứu nhưng khả năng tỉnh lại là rất ít.” 
Những thanh âm tiếp theo Lục Thiếu Quân không nghe được nữa. Không một giây chậm trễ, anh lao ra khỏi căn phòng. 
Lâm Duy Kiên đối với anh không chỉ là một quản gia mà còn là người cha thứ hai yêu thương bảo vệ và nuôi lớn anh. Lòng vô cùng hoảng loạn, Lục Thiếu Quân nhảy lên một chiếc xe. 
“Tôi muốn tới sân bay!” 
Tiếng nói vừa dứt, tài xế che kín mặt lại, chỉ lộ ra hai con mắt, ngồi trên ghế lái nở một nụ cười vô cùng nham hiểm. 
Lục Thiếu Quân cơ bản không để ý. Anh không hề biết rằng bản thân đã tự nộp mạng cho quỷ dữ. 
… 
Tại nhà họ Lục, đã nửa tháng kể từ ngày Lục Thiếu Quân rời đi, Lâm Duy Kiên không có dấu hiệu tỉnh lại. Đỗ Hiểu Linh cũng hồi phục hơn, bác sĩ khuyên nên đưa trở về nhà chăm sóc. 
Lục Tư Phàm tiến tới phòng bệnh, nhìn khuôn mặt đã có phần hồng hào hơn của cô trong lòng vô cùng hổ thẹn: 
“Đỗ Hiểu Linh, chú Lâm bị tai nạn nên tôi sẽ chăm sóc cô. Nay tôi đón cô xuất viện trở về.” 
Đỗ Hiểu Linh liếc mắt nhìn Lục Tư Phàm, đắn đo không muốn. Mặc dù Lâm Duy Kiên không ở đây, nhưng vệ sĩ mà ông để 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cam-dung-bo-roi-anh/1653659/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.