“Mặc Kiều Vy, Hiểu Linh đâu rồi?” Lăng Tuấn Dương xuất hiện từ ngoài vườn vào, thấy Mặc Kiều Vy anh có chút khẩn trương. 
“Cậu chủ, cô Hiểu Linh đang nghe nhạc. Ngày hôm nay cô ấy đã có thể nói được mấy câu lẻ. Thật sự rất tốt rồi.” 
Lăng Tuấn Dương ánh mắt còn đang lo lắng liền hiện lên tia vui mừng. 
“Cô ấy chỉ do tâm lý khiến lời nói không phát ra được, cơ quan tiếp nhận âm thanh và phát âm không có vấn đề, vậy nên chỉ cần cô ấy mở lòng là có thể nói được. Cô cũng đừng hỏi dồn cô ấy. Nếu cô ấy muốn nói mà thanh âm bị giữ lại thì hãy xoa dịu, nhớ không?” 
Lăng Tuấn Dương nói hẳn một câu dài vô cùng tận tình. Mặc Kiều Vy vâng dạ, ánh mắt dò đoán: 
“Cậu chủ, có phải cậu có ý gì với cô Hiểu Linh không?” 
Lăng Tuấn Dương hơi đỏ mặt. Lăng Tuấn Dương nghĩ lại cảnh Đỗ Hiểu Linh liều mình đẩy anh ra khỏi bẫy thú. Cảm giác lần đầu tiên được một cô gái yếu đuối che chắn khỏi mũi chông khiến anh không khỏi xúc động. 
“Cậu chủ không nói chứng tỏ mười phần là thật.” 
Mặc Kiều Vy là người rất thẳng thắn nên Lăng Tuấn Dương cũng không lạ khi cô gái này nói mấy lời như vậy. Anh mỉm cười gõ đầu Mặc Kiều Vy một cái: 
“Nhiều chuyện.” 
Nói xong thì bước nhanh về phía căn phòng của Đỗ Hiểu Linh. 
“Hiểu Linh, em đâu rồi?” Lăng Tuấn Dương cất tiếng gọi vui vẻ. 
Nhưng Đỗ Hiểu Linh đang dùng máy nghe nhạc, hoàn toàn không nghe thấy anh nói gì cả. 
Lăng Tuấn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cam-dung-bo-roi-anh/1653653/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.